Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1400: Không có bắt đầu hoàn toàn mới




Trong phòng họp lớn như vậy, chỉ có hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, cũng không nói một câu, chính là cứ như vậy nhìn chằm chằm Thẩm Lệ đang ngồi đối diện anh ta.
Thẩm Lệ đối diện với ánh mắt của anh ta cũng có hơi gượng gạo, nháy mắt, cử động cổ, nói: “Tổng giám đốc Cố, xin hỏi anh tìm tôi tới là chơi ‘Một hai ba người gỗ’ sao?”
Cố Tri Dân rốt cuộc cũng hơi động đậy, đổi một tư thế ngồi, nhưng ánh mắt vẫn thẳng tắp khóa trên người Thẩm Lệ.
“Em…”
Anh ta như là cân nhắc hồi lâu, nhưng vừa mở miệng lại không biết phải nói gì, rơi vào ngập ngừng.
Thẩm Lệ khẽ cười một tiếng: “Tổng giám đốc Cố, từ lúc nào anh nói chuyện cũng biến thành ấp a ấp úng vậy?”
Cô cứ ‘Tổng giám đốc Cố’ làm Cố Tri Dân nghe thấy trong lòng sinh ra phiền não, anh ta hít sâu một hơi, như là hạ quyết tâm: “Đây chính là lý do em từ chối anh sao?”
“Hả?” Thẩm Lệ lập tức ngây ra.
Hôm nay cô tới, đã làm xong công tác chuẩn bị muốn cãi nhau với Cố Tri Dân.
Suy cho cùng là do Cố Tri Dân hủy show của cô một lần nữa.
Nhưng Cố Tri Dân một mực không mở miệng, vừa mở miệng lại không đầu không đuôi như vậy.
Cố Tri Dân đại khái là cảm thấy có hơi lúng túng, lúc lên tiếng nhắc nhở cô, tựa đầu sang một bên: “Quý Vãn Thư.”
Đã từng nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân Thẩm Lệ từ chối anh ta, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới là bởi vì Thẩm Lệ không thích đàn ông…
Mặc dù lên hot search anh ta cũng không tin, cũng cảm thấy hoang đường, nhưng nếu như không ra mặt hỏi Thẩm Lệ, không có được một câu trả lời phủ định, trong lòng anh ta sẽ không yên, luôn cảm thấy bất an.
Tay Thẩm Lệ run lên một cái, cho là mình nghe lầm.
Cô không dám tin nhìn Cố Tri Dân: “Anh…”
Cố Tri Dân ho nhẹ một tiếng, che giấu lúng túng của mình, vội vàng nói: “Anh… Chỉ là theo thông lệ hỏi một chút mà thôi, anh đương nhiên là tin em không phải…”
Thẩm Lệ vô cùng tức giận cười ngược lại: “Đúng vậy, tôi thích Quý Vãn Thư, có được chưa?”
Cố Tri Dân: “…”
Thẩm Lệ trợn mắt, không nhịn được mắng anh ta: “Đầu óc anh là bị chó ăn, hay là đều chia cho Tiêu Văn rồi?”
Cố Tri Dân dừng một chút, ngay sau đó cười lên, giọng ôn nhu nói: “Đừng nóng giận.”
“Chuyện show là thế nào?” Thẩm Lệ nghiêng đầu không nhìn anh ta.
Cố Tri Dân nhìn biểu cảm của cô, cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì, lên tiếng giải thích: “Là công ty bên kia gọi điện thoại tới nói muốn hủy show, không phải anh.”
Bị anh ta vạch trần ý nghĩ trong lòng, cũng không cảm thấy lúng túng: “Tôi biết rồi, không còn chuyện gì khác tôi đi đây.”
“Chờ một chút.” Cố Tri Dân gọi cô lại.
Thẩm Lệ quay đầu, ánh mắt như hỏi Cố Tri Dân còn có chuyện gì.
Cố Tri Dân nhìn đôi mắt cô, giọng thấp lại mấy phần, giống như ở thế yếu: “Còn hai tháng, hợp đồng của em đến hạn, không cân nhắc kí tiếp sao?”
Thẩm Lệ yên lặng một lúc, hết sức nghiêm túc nói: “Không cân nhắc nữa.”
Cô nói xong muốn đi, lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, kèm theo là giọng nói có hơi gấp gáp của Cố Tri Dân: “Chuyện phim trường sẽ không xảy ra nữa, hợp đồng mới sẽ nghiêng về phía em hơn, em sẽ có quyền tự chủ lớn hơn…”
Thẩm Lệ không quay đầu: “Cám ơn.”
Ý là, vẫn kiên quyết như cũ không kí tiếp.
Cố Tri Dân đứng tại chỗ, không tiến về phía trước nữa.
Tình huống phim trường lúc đó, anh ta để Thẩm Lệ đình công, là để lấy được tín nhiệm của Tiêu Văn.
Nhưng cuối cùng, mối quan hệ vốn lung lay của anh và Thẩm Lệ, nay lại thêm một vết nứt.
Ban đầu anh ta dùng chút thủ đoạn, mới khiến Thẩm Lệ kí với Thịnh Hải, cho là hai người sẽ có bắt đầu hoàn toàn mới.
Nhưng mà, không chỉ không có bắt đầu hoàn toàn mới, ngược lại là đi tới kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.