Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1401: Có một số cứu vãn, quá hạn thì đã vô dụng




Lúc nói chuyện với Cố Tri Dân, Thẩm Lệ bình tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Sau khi cô uyển chuyển từ chối việc kí tiếp hợp đồng Cố Tri Dân nhắc đến, Cố Tri Dân cũng không cưỡng cầu nữa, hai người cũng không mở miệng nói chuyện tiếp, kết thúc cuộc nói chuyện trong bầu không khí cứng nhắc.
Lúc xoay người đi ra, Thẩm Lệ đi tới cạnh cửa, dừng bước chân.
“Cố Tri Dân, mặc dù gần đây xảy ra chuyện không được vui, nhưng tôi biết anh không thật sự trách tôi, tôi cũng không tức giận gì anh, anh ở trong lòng tôi, vẫn là anh trai nhà bên trượng nghĩa lương thiện khi còn bé đó.”
Giọng Thẩm Lệ rất khẽ, nhưng lại chứa sức mạnh xuyên thấu lạ kì, xuyên qua chuyện quá khứ, cũng xuyên qua trái tim Cố Tri Dân.
Hết sức bình tĩnh, sụp đổ.
Cho đến khi Thẩm Lệ đi ra ngoài, Cố Tri Dân vẫn còn cứng đờ người, không nhúc nhích ngồi trên ghế ông chủ.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày anh ta gặp Tiêu Văn, đều cảm thấy dày vò, cho nên luôn dùng một thời gian dài tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi giải quyết Tiêu Văn, anh ta tới nói xin lỗi Thẩm Lệ.
Tính tình Thẩm Lệ ngang ngược, miệng mạnh nhưng lòng mềm.
Cô chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta, nhưng cũng sẽ không không tha thứ cho anh ta.
Nhưng lời Thẩm Lệ vừa nói, rõ ràng là nói cho anh ta biết, cô biết anh không phải người như vậy, cô biết anh để cho cô đình công có thể do có nỗi khổ khác, nhưng cô cũng không hỏi nguyên nhân mà lựa chọn tha thứ cho anh ta.
Cô đã không thèm để ý nguyên nhân là gì.
Không để ý nữa...
Gần đây anh ta cũng thường xuyên nghĩ lại chuyện đã qua, nếu như có thể quả quyết kiên định như Mạc Đình Kiên, có phải cũng sẽ không khiến mình rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy hay không.
Anh ta và Thẩm Lệ, thật ra thì đều là người không sợ hãi gì, cũng đều quá mức tự tin, tự tin đến mức khi vết nứt và tổn thương đặt ở trước mắt, mới phát hiện thì đã muộn.
Mà có một số cứu vãn, quá hạn rồi thì vô dụng.

Đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Tri Dân, Thẩm Lệ đi tới nhà vệ sinh.
Cô từ từ rửa tay, nhìn bộ dạng bản thân trong gương như đưa tang, khẽ thở dài, xùy một tiếng: “Không có tiền đồ.”
Cô lại cúi đầu rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, thần sắc trên mặt khôi phục lại vẻ tự tin kiêu ngạo như trước.
Cô là Thẩm Lệ.
Thời còn bé không buồn không lo, lúc mười mấy tuổi cao ngạo tùy ý, lúc hai mươi mấy tuổi có sự nghiệp mình yêu thích.Đời này của cô, đại đa số là như ý nguyện.
Ngoại trừ trong chuyện tình cảm xảy ra một chút sai lầm mà thôi.
So với Diệp Chi nhà cô, đời này của cô đã may mắn hơn Hạ Diệp Chi rất nhiều rồi.
Nhưng mà, cô vẫn rất hâm mộ Hạ Diệp Chi.
Nếu như có thể, ai mà không muốn một tình yêu độc nhất vô nhị trên đời này chứ.
Đều biết tình yêu là một thứ tốt, nhưng không phải là ai ai cũng có.
Thẩm Lệ khẽ cười một tiếng, sửa lại tóc tai quần áo của mình, xoay người đi ra ngoài.
Chỗ khúc cua ở hành lang, gặp Cố Mãn Mãn vội vàng đến tìm cô.
“Chị Tiểu Lệ, chị ở đây à! Rốt cuộc cũng tìm được chị.” Cố Mãn Mãn vừa nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Vội vã như vậy, có chuyện gì?” Vẻ mặt Thẩm Lệ ung dung, những cảm xúc bi thương đau buồn kia bị cô quét sạch không còn chút dư thừa.
“Chính là cái đó, scandal của chị và Quý Vãn Thư được làm sáng tỏ rồi, có người gửi video camera làm sáng tỏ, bây giờ đã lên hot search rồi…”
Thẩm Lệ vừa đi, vừa nghe Cố Mãn Mãn nói chuyện, sau khi nghe xong, nói: “Hành động của Quý Vãn Thư ngược lại khá nhanh đấy.”
“Là Quý Vãn Thư tìm video làm sáng tỏ à, hành động của cô ta nhanh thật, em còn tưởng rằng là công ty ra tay chứ.” Cố Mãn Mãn lẩm bẩm nói.
Thẩm Lệ nghe vậy dừng một lát, lấy điện thoại ra gọi cho Quý Vãn Thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.