Tiễn fan đi rồi, nhìn bọn họ lên xe, Thẩm Lệ mới không quan tâm đến hình tượng mà hét lớn: “Buồn ngủ chết rồi, buồn ngủ chết rồi.”
Ngoảnh đầu thì lại nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Cố Mãn Mãn.
“Có gì thì nói mau.” Thẩm Lệ vừa đi vừa nói.
“Chị Lệ, chị không muốn dựa vào fan để kiếm tiền, nhưng có fan cũng không phải là chuyện xấu, có fan đến đón cũng tốt mà.”
“Chị biết, nếu như em nói, chị không muốn dựa vào fan để kiếm tiền, nhưng chị cũng biết fan đối với chị mà nói rất quan trọng, trong giới giải trí này, bởi vì fan mà mình tinh bị thất bại cũng không ít, rất khó để tìm được cách tốt nhất để giao lưu với fan, vậy thì không bằng từ khi bắt đầu thì hãy lập tức thể hiện rõ thái độ và lập trường của mình, có thể sẽ mất đi một lượng fan, nhưng chị lại không thẹn với lòng.”
Thẩm Lệ ra mắt mấy năm nay, đã gặp quá nhiều chuyện.
Cách giao lưu giữa minh tinh và người hâm mộ chính là do tính cách của minh tinh quyết định.
Muốn không bị thất bại thì chân thành chính là quan trọng nhất.
Cố Mãn Mãn bị lời nói của Thẩm Lệ làm cảm động: “Đúng vậy, so với việc lấy lòng fan, thì vẫn nên thể hiện sự chân thật của mình mới là quan trọng nhất.”
“Nhưng chị vẫn rất quý bọn họ, có rất nhiều người đã quan tâm đến chị khi chị vừa mới ra mắt, hiện giờ vẫn luôn ủng hộ theo dõi chị.” Việc này đối với Thẩm Lệ mà nói chính là một chuyện rất cảm động và ấm áp.
Có biết bao nhiêu người bị thất bại trên chính con đường trưởng thành của mình, nhưng lại có những người sau khi bị dòng đời xô đẩy vẫn ở bên cạnh mình.
Có những người sẽ rời đi, cũng luôn có những người không thể thay thế được.
Nói một lúc, đột nhiên gương mặt của Thẩm Lệ khẽ biến, Cố Mãn Mãn nhìn thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?’
“Hình như có người đang chụp ảnh…” Đọc full tại truyen.one Thẩm Lệ quan sát xung quanh, nhưng lại không phát hiện ống kính.
Thẩm Lệ rất không thích cảm giác bị người ta chụp lén, Cố Mãn Mãn cũng nhìn xung quanh: “Chúng ta nhanh đi thôi.”
Hai người rất nhanh đã đi đến cổng vào của sân bay, xe của tổ chương trình “Tôi và cuộc sống của tôi” đang đậu ở chỗ gần với cổng vào, nhìn thấy rất rõ ràng.
“Chị Lệ.”
Phía xa xa, người của tổ chương trình đã vẫy tay chào hỏi với Thẩm Lệ.
“Vất vả rồi.” Thẩm Lệ nhận khẩu trang, khẽ gật đầu.
Nhân viên mở cửa xe giúp Thẩm Lệ: “Khách sáo rồi, lên xe nhanh đi.”
Thẩm Lệ ở trên xe chuẩn bị ngủ, nhắm mắt một lát thì phát hiện xe vẫn chưa chuyển động, bất giác nghi ngờ hỏi: “Sao không đi vậy?”
“Đợi mấy người đồng nghiệp nữa ạ.” Nhân viên lái xe nói.
Lúc này, Thẩm Lệ xuyên qua cửa kính xe thì nhìn thấy đạo diễn mang một vài thợ chụp hình chạy qua đây.
Vẫn là nữ đạo diễn lần trước đó, cô ta thở hổn hển chạy đến trước xe: “Chị Lệ, để chị đợi lâu rồi, giờ chúng ta đi đến khách sạn, ngày mai thống nhất ghi hình.”
“Không sao, cô cũng vất vả rồi.” Thẩm Lệ chú ý đến đầu của nữ đạo diễn đầy mồ hôi, hiện giờ thời tiết cũng chỉ là mùa xuân mà thôi.
Lung lay không biết bao lâu, Thẩm Lệ có cảm giác tỉnh ngủ, thì phát hiện vẫn chưa đến khách sạn, đạo diễn ngồi ở ghế sau, Thẩm Lệ quay đầu hỏi cô ta: “Nhóm khách quý cuối cùng là ai?”
Nữ đạo diễn không tiết lộ một chút: “Ngày mai chị nhìn thấy thì biết.”
Trong xe có ống kính, Thẩm Lệ quyết định cho tổ chương trình nhiều thêm một chút tư liệu thực tế, cô nháy mắt với nữ đạo diễn, giọng điệu mềm nhũn nói: “Tiết lộ một chút đi mà.”
Nữ đạo diễn căn bản chính là fan của Thẩm Lệ, cô ta che miệng cười, lập trường trong phút chốc không còn giữ vững nữa: “Là người mà chị quen.”
Thẩm Lệ chớp lấy thời cơ hỏi: “Quen sao?”
Đạo diễn gật đầu: “Ừ.”
Nữ đạo diễn tiết lộ cũng hơi nhiều, thợ chụp hình nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở: “Thi Hàm, cô là đạo diễn đó.”
Nữ đạo diễn tên Thi Hàm ngại ngùng cười khoát tay: “Tôi không nói nữa, không nói nữa.”