Sau khi Lệ Tây Tước và Vũ Tường ngồi xuống, Thẩm Lệ cảm giác được bọn họ vẫn luôn đang nhìn cô.
Cô nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của bọn họ, hai người họ đều ngại ngùng cười lên.
Kính Giai Nguyệt cũng chú ý đến bên này, cười trêu chọc: “Hai người từ khi mới vào đây thì luôn nhìn chị Lệ.”
Lệ Tây Tước cười có chút xấu hổ: “Gần đây đang xem phim của chị Lệ, cảm thấy chị Lệ ở bên ngoài đẹp hơn rất nhiều so với trong phim.”
Thẩm Lệ nở nụ cười khéo léo: “Cảm ơn.”
“Hiểu rồi!” Kính Giai Nguyệt thở dài một hơi, cố ý nghiêm túc nói: “Vừa nãy La Triệt còn nói với em là chị Lệ đẹp hơn em, nhưng em đã gửi tin nhắn cho trợ lý của em rồi, nói đã mua giúp sầu riêng cho La Triệt rồi.”
La Triệt lập tức phản bác: “Vừa nãy em còn không phải nói Lệ Tây Tước rất đẹp sao?”
“Lệ Tây Tước rất đẹp, thì sao?” Kính Giai Nguyệt quay đầu gọi Thẩm Lệ: “Chị Lệ, chị nói Lệ Tây Tước đẹp không?”
Thẩm Lệ tiếp tục cười: “Đẹp, mấy em trai đều đẹp hết.”
Có rất nhiều thanh niên ngồi ở đây, ai cũng đều nhỏ hơn Thẩm Lệ.
Câu nói này của Thẩm Lệ vô cùng khéo léo, nếu như cô chỉ nói “đẹp” không thôi, lời này mà truyền ra ngoài thì phỏng chừng cô sẽ lên hot search “Thẩm Lệ khen Lệ Tây Tước đẹp trai” mất.
Mà cô lại nói “mấy em trai đều đẹp trai”, như vậy thì giống như đàn chị khen đàn em vậy.
Cũng có mấy em trai đang ở đây.
“Cảm ơn chị Lệ.”
“Chị Lệ quá khen rồi…”
“Tôi là người đàn ông được chị Lệ khen…”
Bởi vì một chuyện nhỏ này mà quan hệ giữa mọi người được kéo lại gần hơn, bầu không khí cũng càng ngày càng thân thiện.
Lúc bọn họ đang nói chuyện vô cùng rôm rả, ngoài cửa lại lần nữa bị đẩy ra.
Tầm mắt của mọi người đều nhìn ra ngoài cửa, dựa vào tính tình của tổ chương trình làm việc thì Thẩm Lệ đoán lần này, người đi vào hẳn là Cố Tri Dân và Tiêu Văn, sự hồi hộp về đoàn khách mời cuối cùng đó chắc chắn để lại sau mới công bố.
Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ điều này,nhưng khi Cố Tri Dân và Tiêu Văn đi vào, mọi người đều phải làm ra một biểu cảm kinh ngạc.
Cố Tri Dân dù sao cũng là ông chủ của tập đoàn Truyền thông Thịnh Hải, trong giới giải trí này, mọi minh tinh cũng chỉ là hàng hóa hoạt động bởi vốn mà thôi, minh tinh dù nổi tiếng đến đâu, khi thấy ông chủ cũng phải cung kính chào hỏi.
Những người khác đều đứng dậy.
“Chào tổng giám đốc Cố.”
“Tổng giám đốc Cố.”
“…”
Cố Tri Dân đối phó với trường hợp này đó là cười híp mắt gật đầu.
Bọn họ sau khi chào hỏi xong Cố Tri Dân thì quay sang chào hỏi Tiêu Văn.
Nhưng mọi người đều không hẹn mà chú ý đến phản ứng của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ chậm rãi đứng dậy, gọi một tiếng: “Ông chủ.”
Cố Tri Dân vừa nãy khi đi vào cũng chưa từng nhìn sang Thẩm Lệ, nghe thấy một tiếng “ông chủ” lúc này mới nhìn sang cô.
Ánh mắt quan sát của anh ta dừng trên người Thẩm Lệ một chút rồi sau đó nói: “Em vừa nãy không kêu anh, thì anh thiếu chút nữa đã không nhận ra rồi, sao lại trở nên đen như than vậy.”
Thẩm Lệ: “…”
Cô gần đây đều quay ở bên ngoài, có lúc trạng thái rất tốt, thậm chí chụp hình liên tục sẽ quên bôi kem chống nắng, nhưng cũng chỉ đen đi một chút thôi, không là gì cả, đen một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, làm thế nào cũng không đạt tới trình độ đen như than như vậy chứ.
Cố Tri Dân chính là cố ý.
Cô nhận chương trình này, cũng đã chuẩn bị tốt chuyện bị Tiêu Văn bới móc, nhưng không ngờ người đầu tiên bới móc cô lại là Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ cười nói: “Anh chờ chút nữa ngồi xuống, đừng nên ngồi cạnh bọn Lệ Tây Tước, miễn cho anh lại cảm thấy tự ti.”
Cô nói xong, lại quay đầu hỏi Lệ Tây Tước: “Chị nhớ không sai năm nay Tây Tước được hai mươi tuổi phải không?”