Mọi người đều không ngờ tới, bới móc nhau đầu tiên lại là Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.
Kính Giai Nguyệt và La Triệt bị dọa ngốc, bọn họ đã làm tốt công tác dự bị trước khi đến, đều nhằm vào chuyện Thẩm Lệ và Tiêu Văn cãi nhau, kết quả hiện giờ lại là Cố Tri Dân và Thẩm Lệ bới móc nhau, một lát nữa không biết sẽ thành ra cái gì.
Lệ Tây Tước vô duyên vô cớ bị Thẩm Lệ gọi, cũng chỉ có thể căng da đầu nói: “Vâng ạ, vừa qua sinh nhật.”
Kính Giai Nguyệt thuận theo nói: “Wa, thật là trẻ.”
“Đúng vậy.” Thẩm Lệ tiếp lời, nhìn về phía Cố Tri Dân, cười vô cùng sáng lạn: “Ông chủ đã sắp hàng bốn rồi, vẫn không nên ngồi cùng với bọn họ, tôi cũng vì tốt cho ông chủ thôi.”
Cố Tri Dân cũng cười: “Vậy tôi cảm ơn cô nha, Lệ Hắc Than Nhi.”
“Không có gì, ông chủ Cố.” Thẩm Lệ cố ý nhấn mạnh chữ “ông”.
Tuy hai người đều đang cười, nhưng mùi vị thuốc súng đã tỏa ra khắp phòng, mọi người xung quanh đều không dám thở mạnh.
Chỉ có Tiêu Văn khẽ rủ mắt xuống che giấu đi sự đắc ý ở trong đáy mắt của mình.
Kính Giai Nguyệt lần nữa cố gắng giảng hòa: “Giám đốc Cố mau ngồi đi, ngồi bên này…”
Cố Tri Dân không lập tức đi qua, mà là đưa tay dắt lấy tay Tiêu Văn cùng nhau đi, động tác nhỏ này bị ống kính chụp được, Kính Giai Nguyệt đẩy La Triệt bên cạnh: “Nhìn xem tổng giám Cố nhà người ta, thật tri kỉ nha.”
“Anh cũng biết.” La Triệt cười hihi kéo cánh tay của Kính Giai Nguyệt.
Kính Giai Nguyệt “cắt” một tiếng.
Không biết cố tình hay vô ý, Tiêu Văn ngồi ở bên cạnh Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ ngẩng đầu, phát hiện thợ chụp hình đang chuyển động máy ảnh, đang chiếu về cô và Tiêu Văn, Tiêu Văn đương nhiên cũng phát hiện ra.
Tiêu Văn vắt tóc bên tai, dịu dàng lên tiếng: “Tiểu Lệ, lâu lắm không gặp.”
Tiểu Lệ?
Thẩm Lệ cong môi, cười như không cười nhìn Tiêu Văn: “Đúng vậy, cô Văn.”
Sắc mặt Tiêu Văn khẽ biến.
Cô ta cố ý gọi Thẩm Lệ là “tiểu Lệ” chính là vì trước đó nhìn thấy trên mạng có người nói Thẩm Lệ khinh thường cô ta, cô ta nghĩ rằng ở trước mặt nhiều người như vậy thì Thẩm Lệ sẽ cho cô ta bậc thang đi xuống, mới cố ý gọi thân mật như vậy, muốn để mọi người nghĩ rằng quan hệ giữa cô ta và Thẩm Lệ không tệ.
Sau đó, lại tìm cơ hội làm một động tác nhỏ đối phó với Thẩm Lệ, như vậy sẽ dễ làm cho Thẩm Lệ bị mọi người ghét.
Nhưng không ngờ, Thẩm Lệ ở trước mặt mọi người mà không cho cô ta mặt mũi, mà xa lạ gọi cô ta là “cô Văn”, đây không phải ở trước mặt mọi người nói quan hệ của Thẩm Lệ và cô ta không thân thiết hay sao.
Tiêu Văn tức giận không nhẹ, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười, tiếp tục nói: “Đoàn khách mời cuối cùng vẫn chưa đến, có lẽ cuối buổi nhất định là những vị khách cấp cao.”
Trên miệng Tiêu Văn nói như vậy, thật ra không để đoàn khách mời đó vào trong mắt, dù cao quý đến đâu cũng không phải do minh tinh định đoạt, còn có thể lợi hại hơn so với thân phận của Cố Tri Dân sao?
Thẩm Lệ liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của cô ta: “Có lẽ là vậy, nếu không thì sao lại thần bí như vậy, không lẽ muốn làm trò cười à?”
Tiêu Văn cắn răng nói: “Cô chắc chắn như vậy là đã biết đoàn khách mời cuối cùng là ai sao?”
“Tôi cũng rất muốn biết, nhưng tổ chương trình không nói với tôi.” Thẩm Lệ thờ ơ nói.
Thật ra trước đó Thi Hàm có nói với cô, là người mà cô quen biết, trong lòng của cô đã mơ hồ đoán được, hơn nữa lại quay hình ở Kim Hải, cô càng chắc chắn phỏng đoán của mình.
Gần đây Thẩm Lệ đều đang quay phim, Tiêu Văn không có việc gì thì đến Thịnh Hải tìm Cố Tri Dân, người xung quanh cũng cung kính chào hỏi cô ta, ngày tháng trôi qua vô cùng suôn sẻ.
Đột nhiên bị Thẩm Lệ bới móc như vậy, sự tức giận trong lòng của Tiêu Văn đã đến đỉnh điểm, sợ bản thân tiếp tục nói với Thẩm Lệ nữa thì sẽ không khống chế được, cô ta nghiêng đầu làm nũng với Cố Tri Dân: “Tri Dân, em muốn uống nước.”