Sau khi Cố Tri Dân khóa điện thoại xong rồi ra ngoài, Thẩm Lệ vẫn còn núp ở sofa tự kỷ.
“Hồi nãy em nói gì?” Cố Tri Dân nhìn cô từ trên cao.
Thẩm Lệ trợn trắng mắt một cái, quay đầu sang hướng khác không nhìn thấy anh.
Cố Tri Dân tự mình nói: “Đừng có mà mơ.”
Thẩm Lệ nằm trên ghế sofa, thanh âm cũng buồn bã.
“Em muốn ra ngoài.”
“Không được.”
Cố Tri Dân từ chối cũng vô cùng dứt khoác.
Thẩm Lệ tức giận ngồi thằng người dậy, đứng lên ghế sofa, hai tay chống nạnh, quát: “Điện thoại không cho chơi, cũng không cho em ra ngoài, bạn trai như anh, em còn cần anh làm gì!”
Cô đứng trên ghế sofa, cũng không có cao hơn Cố Tri Dân bao nhiêu, nhưng cảm giác nhìn người khác từ trên cao cũng thật là sướng, cảm giác khí thế của mình mạnh hơn một chút rồi.
Cố Tri Dân và cô nhìn nhau vài giây, đột nhiên cười một cái, bế cô lên: “Đừng làm loạn.”
Anh đặt Thẩm Lệ lên ghế sofa lại: “Anh xem phim với em.”
Phiền quá đi.
Lại là chiêu này.
Gái ôn nhu là mộ anh hùng, đàn ông mà ôn nhu lên, lực sát thương cũng rất mạnh.
Cố Tri Dân để Thẩm Lệ chọn phim.
Thẩm Lệ chọn một bộ phim thảm hoạ.
Cố Tri Dân thật ra không muốn xem lắm, anh muốn xem chút phim tình cảm gì đó, tương đối phù hợp ý cảnh.
Nhưng, là anh tự mình để Thẩm Lệ chọn phim.
Phim tự mình chọn, cho dù là nhắm mắt, cũng phải xem hết.
Phim thảm hoạ này tương đối chán, tình tiết không được chỉnh chu, trang điểm và làm tóc thô kệch đến mức không phù hợp với phong cách trang điểm của cảnh quay những năm 1980.
Cho nên, hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân xem không bao lâu thì đều ngủ thiếp đi.
Thành công nhắm mắt xem hết một bộ phim.
…
Trong hai ngày sau đó, Cố Tri Dân không kéo Thẩm Lệ xem phim, thì là giúp cô đối đáp kịch bản.
Nếu không thì là cùng chơi game với Thẩm Lệ, tập plank để rèn luyện sức khỏe gì gì đó.
Mỗi ngày đều lặp lại những điều buồn chán này.
Quan trọng là, Cố Tri Dân thật sự dùng mấy việc chán ngắt này sắp xếp thời gian của cô thật đầy đủ, để cô không có thời gian chơi điện thoại.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng rờ được tới cái điện thoại, mẹ của Thẩm Lệ, Hình Ỷ Quân gọi đến.
“Tiểu Lệ, gần đây vẫn khoẻ chứ?”
“Rất khoẻ ạ.”
Giống như hầu hết những đứa con khác, Thẩm Lệ cũng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, trước đây quay phim bị thương, cô cũng chưa từng nói với người nhà, càng huống hồ chút vết thương nhỏ lần này, càng không thể nói với người nhà.
“Gần đây giới giải trí của mấy đứa a, nhiều chuyện quá, trong lòng mẹ cũng thấp tha thấp thỏm, cho nên mẹ và ba con định đến thăm con.”
Mối quan hệ giữa người nhà họ Thẩm vừa thoải mái vừa thân mật. Hình Ỷ Quân bình thường không quản thúc Thẩm Lệ lắm, Thẩm Lệ bình thường cũng bận, bà bình thường không có gọi điện thoại cho Thẩm Lệ, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn Messenger hỏi thăm tình hình của Thẩm Lệ thôi.
Gần đây, chuyện trước trước sau sau của Tiêu Văn rầm rộ ầm trời, bây giờ rầm rộ đến người cũng chết rồi.
Hình Ỷ Quân cũng biết Tiêu Văn này, là người đã từng có mâu thuẫn với con gái của bà, bà làm sao mà không biết, Tiêu Văn cũng đã xảy ra chuyện rồi, bà muốn đến thăm Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vừa nghe thấy lời của Hình Ỷ Quân, vội vàng mở miệng từ chối: “Không cần đâu mẹ, con đang ở bên ngoài bận chạy lịch trình, có chút bận, hôm khác…qua hai ngày nữa, con có thời gian, con sẽ về nhà thăm ba mẹ.”
“Không sao, con bận của con, ba mẹ đi thăm phim trường cũng được, mẹ muốn đi thăm con.”
“Xa lắm, không tiện lắm đâu, ba mẹ đến đây cũng quá vất vả rồi…”
“Con nhỏ này, ba mẹ chỉ đến thăm con một cái, sao cứ đùn qua đẩy lại vậy, con phát định vị qua đây, ba mẹ qua đó thăm.”
Hình Ỷ Quân nói xong, liền cúp điện thoại.