“Em cũng đã từng diễn qua vai vợ người ta nữa mà.” Cố Tri Dân thong dong mà nhìn cô.
Cái thần sắc đó, hoàn toàn là được đằng chân lên đằng đầu.
Thẩm Lệ đã quen làm anh nghẹn họng rồi, không nhìn anh đắc ý được, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà đáp: “Phải đó, thì sao? Bây giờ anh muốn em diễn xem vợ là như thế nào sao?”
“Muốn làm thì cũng phải làm thật.” Nụ cười trên mặt Cố Tri Dân nhạt đi một chút, biểu cảm trông nghiêm túc lên.
Đang yên đang lành, sao lại nói đến cái này rồi.
Thẩm Lệ hận cái miệng mình không biết nói chuyện, tại sao phải tiếp lời của Cố Tri Dân chứ, rõ ràng là đang đào hố cho mình nhảy mà.
Hơn nữa, cô còn ngu ngốc mà thật sự nhảy xuống rồi.
Trước đó cô còn mới đề ra một yêu cầu có chút quá đáng với Cố Tri Dân, bây giờ lại không thể trực tiếp từ chối Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ suy nghĩ một hồi, thử thăm dò mà nói: “Đợi studio của em đi vào quỹ đạo, chúng ta công khai, anh cảm thấy thế nào?”
Cố Tri Dân chậm rãi đứng thẳng người dậy, có chút ngạc nhiên mà nhìn Thẩm Lệ, chỉ nhìn cô, mãi không nói chuyện.
“Hỏi anh đó.” Thẩm Lệ nhẹ nhàng đẩy anh một cái: “Đồng ý hay không đồng ý, anh phải nói một lời đi.”
Thanh âm của Cố Tri Dân đè thấp xuống vài phần, mang theo chút không chắc chắn: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Không lẽ trong lòng Cố Tri Dân, cô là người không giữ chữ tín như vậy sao?
Studio của cô bây giờ vẫn đang chuẩn bị, nếu như muốn đi vào quỹ đạo, bất luận thế nào cũng phải ra một tác phẩm mới tính.
Mà một tác phẩm kể từ khi quay chụp đến xuất hiện trước mắt công chúng, ít nhất cũng phải một năm rưỡi, đến lúc đó, chắc cô cũng đã có dũng khí để công khai chuyện tình với Cố Tri Dân rồi.
“Tin em một lần.” Cố Tri Dân cố giả vờ bình tĩnh mà gật đầu.
Nhưng một giây sau, liền nhịn không được mà cong khoé môi lên.
Thẩm Lệ có chút ngẩn ngơ, giống như thân phận của cô và Cố Tri Dân thay đổi rồi vậy.
Giống như bây giờ, Cố Tri Dân là người càng mong mối quan hệ giữa bọn họ trở nên thân mật và bền vững hơn.
…
Trên người Thẩm Lệ chỉ có một số vết thương ngoài da, chỉ trong vòng một tuần, đã đóng vảy và lành rồi.
Và đã một tuần kể từ khi tin tức về cái chết của Tiêu Văn được đưa ra.
Chủ đề về cái chết của Tiêu Văn từ lâu đã biến mất khỏi hot search, mọi người đều bị thu hút bởi các tin tức mới, trong những ngày đầu tiên, những người còn theo đuổi thảo luận về nguyên nhân cái chết của Tiêu Văn trên mạng đã dần im lặng.
Con người ta luôn theo đuổi những điều mới mẻ, cho dù chuyện đó có từng rầm rộ đến đâu đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị lãng quên.
Hợp đồng giữa Thẩm Lệ và Truyền thông Thịnh Hải cũng đến hạn rồi.
Cô đưa Cố Mãn Mãn đến Truyền Thông Thịnh Hải, chính thức ký hợp đồng giải ước, sau đó Cố Mãn Mãn đã chuẩn bị một tuyên bố và đăng nó trên tài khoản Facebook của studio.
Sau khi Thẩm Lệ đăng lại tuyên bố của studio, Cố Tri Dân và Truyền Thông Thịnh Hải cũng đã đăng lại và bình luận trên Facebook của cô.
Tuyên bố cũng chỉ là loại chiếu lệ, chính là cảm ơn công ty đã đào tạo, những ngày tháng hợp tác cùng Thịnh Hải mấy năm nay đều là kỷ niệm vô cùng quý giá, một câu nói nữa là đã mang đến sự thay đổi phương hướng làm việc… Nói tóm lại, là loại tuyên bố chính thức rành mạch lưu loát không có chỗ để bới móc.
Nhưng tất cả những thông điệp cần đăng lên, đã đăng lên toàn bộ rồi.
“Mãn Mãn, chị thấy em nên đi làm quan hệ công chúng, tài ăn nói của em là hạng nhất a.” Thẩm Lệ đọc bài tuyên bố, không khỏi khen ngợi Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn hai tay ôm mặt, làm ra vẻ ngượng ngùng: “Bây giờ em cũng có thể làm quan hệ công chúng, làm quan hệ công chúng của một mình chị Tiểu Lệ đó.”
“Ăn ở cùng loại người xã hội như ông chủ Đào lâu rồi, bây giờ em càng lúc càng biết nói lời đường mật rồi nhỉ.” Ngữ khí Thẩm Lệ chậm rãi, đột nhiên sáp đến trước mặt Cố Mãn Mãn: “Ông chủ Đào có nói lời đường mật với em chưa?”