Cố Mãn Mãn không biết gì về tiếng lòng của Đào Triển Minh, cô vẫn hoàn toàn chìm trong mơ mơ màng màng, không biết mình đã trở thành con mồi của anh.
Lại còn vào thế bất đắc dĩ.
Cô cảm thấy “kim chủ daddy” quan trọng đấy, nhưng cũng không cần phải vì điều này mà bán rẻ lòng tự trọng và linh hồn của mình.
“Đúng, đúng vậy, tôi không thích hôn nhân sắp đặt, tôi không thích ông chú già đó, tôi sẽ không đi gặp anh ta. Tôi nói điều này chắc hẳn sẽ chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của anh phải không? Dù sao thì vợ sắp cưới của anh đã bỏ trốn rồi mà?”
Ai mà không biết xé chỗ đau của người khác chứ?
Cố Mãn Mãn nhếch mép chuyên nghiệp.
“Đừng buồn, ông chủ Đào, suy cho cùng, hầu hết các cô gái đều không thích hôn nhân sắp đặt, phụ nữ chúng tôi là người sống tình cảm, không thể như đàn ông các anh mà không bị tình cảm chi phối, luôn đối xử lý trí với mọi thứ, thậm chí hôn nhân cũng có thể là một cuộc giao dịch.”
Thẩm Lệ nghe ra, Cố Mãn Mãn thật sự rất tức giận.
Nếu không, cô sẽ không trực tiếp bộc lộ suy nghĩ thầm kín của mình.
Thật là thú vị.
Cố Mãn Mãn thực sự đã nói câu này với Đào Triển Minh.
Thẩm Lệ quay đầu lại nhìn sắc mặt của Đào Triển Minh, cô thấy sắc mặt của Đào Triển Minh đã tối sầm như đáy nồi.
Điện thoại cô đặt trên bàn đổ chuông, là cuộc gọi của Cố Tri Dân.
Chắc cũng không có gì quan trọng, anh chỉ muốn quấy rối cô hoặc gì đó.
Cố Tri Dân thường làm kiểu này.
Thẩm Lệ cúp máy rất nhanh, đồng thời chỉnh sang chế độ im lặng.
Vào thời khắc quan trọng như vậy, cô không muốn vì nghe điện thoại mà bỏ lỡ.
Sắc mặt Đào Triển Minh vô cùng lạnh lẽo, phủ đầy sương giá, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
May là Thẩm Lệ ngồi xa, không bị ảnh hưởng.
Cố Mãn Mãn ngồi gần, cô cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ Đào Triển Minh, nhưng không hề có ý định rút lui hay hối hận.
Cô thấy mình quá dũng cảm.
Cố Mãn Mãn đã sẵn sàng đối mặt với cơn giận dữ của Đào Triển Minh.
Tuy nhiên, Đào Triển Minh không hề nổi giận.
Đào Triển Minh thực sự rất bực tức, nhưng lại chỉ bật cười: “Tốt lắm, Cố Mãn Mãn.”
Thế này còn đáng sợ hơn cả là tức giận.
Có một kiểu người khi cơn giận đã lên đến đỉnh điểm thì bề ngoài càng tỏ ra bình thường.
Lúc trước cô gây hoạ, cha mẹ vô cùng tức giận cũng có biểu hiện như thế này, sau đó liền trừ tiền tiêu vặt của cô suốt mấy tháng.
May là trong nhà họ Cố, cô có rất nhiều anh chị em họ, cho nên cô có thể sống sót bằng cách ăn uống “chùa” của các anh chị em đó.
Đào Triển Minh lại nói: “Tôi nhớ những lời cô nói rồi.”
Tuy rằng lời nói thật mỉa mai, nhưng nghe giọng điệu của anh, dường như cũng đã dịu đi một chút.
Cố Mãn Mãn yên lặng quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, thật sự chỉ nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Vẻ mặt của Đào Triển Minh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều rồi?
Cố Mãn Mãn quay đầu lại liếc nhìn anh, phát hiện Đào Triển Minh về cơ bản đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Cô học theo dáng giận dữ của Cố Tri Dân, hừ lạnh, nói: “Không cần nhớ, đó cũng không phải một câu danh ngôn.”
Nói xong, cô liếc nhìn Đào Triển Minh, phát hiện vẻ mặt của Đào Triển Minh vẫn không thay đổi.
Bị kích thích đến choáng đầu rồi à? Không có phản ứng gì cả?
“Chuyện đó không quan trọng, tôi sẽ nhớ những gì cô nói.” Khả năng chịu đựng của Đào Triển Minh một lần nữa đã được cải thiện.
Hai câu sau mà Cố Mãn Mãn đã nói, nào có gây sát thương lớn như trước kia?
“Vậy…” Cố Mãn Mãn không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân lộn xộn và dày đặc vang lên ở lối vào phòng làm việc.
Tiếp theo là mẫu câu nghi vấn quen thuộc.
“Cô Thẩm, tại sao cô lại chấm dứt hợp đồng với Thịnh Hải?”
“Cô Thẩm, cho tôi hỏi, cái chết của Tiêu Văn có liên quan gì đến cô không?”