Nhìn thấy một nhóm phóng viên đang vào, ba người ở trong phòng làm việc đều sửng sốt.
Cố Mãn Mãn đã đi theo Thẩm Lệ lâu như vậy, năng lực phản ứng cũng đã nhanh hơn không ít so với trước kia, cô ấy nhanh chóng đứng dậy ngăn ở trước người của Thẩm Lệ.
Cũng không còn để ý lúc nãy vừa mới giận dỗi Đào Triển Minh, nói với anh ta: “Gọi bảo vệ giúp cho tôi với, một lát nữa mời anh ăn cơm.”
Mối quan tâm của Đào Triển Minh đặt ở nửa câu sau: “Được!”
Anh tay nhấc chân đứng lên, lại không nghĩ đến những phóng viên kia vừa nhìn thấy anh ta liền chụp “tách tách tách”.
“Là tổng giám đốc Đào của Dị Kiền!”
“Tổng giám đốc Đào, xin hỏi sao anh cũng ở đây vậy?”
“Nơi này chính là phòng làm việc của cô Thẩm, tổng giám đốc Đào và cô Thẩm âm thầm qua lại với nhau à?”
“Xin hỏi tổng giám đốc Đào và cô Thẩm bí mật hẹn hò thân thiết với nhau ư?”
“Tổng giám đốc Đào và cô Thẩm đang hẹn hò sao?”
“Tổng giám đốc Đào đã từng công khai nói là mình đã có vợ sắp cưới, vậy xin hỏi cô Thẩm, cô làm người thứ ba hả?”
“…”
Câu hỏi của phóng viên liên tiếp ập tới, giống như là đốt pháo, lao nhao, câu này nối tiếp câu kia, mỗi một câu hỏi đều không có ý tốt.
Đào Triển Minh lập tức bị phóng viên vây xung quanh, sao còn có cơ hội để thoát ra gọi bảo vệ.
Sắc mặt của anh ta có chút khó coi.
“Chị Tiểu Lệ và tổng giám đốc Đào chỉ có mối quan hệ bạn bè đơn thuần, tổng giám đốc Đào sẽ xuất hiện ở đây cũng chỉ là do đi ngang qua nên vào ngồi một chút mà thôi, xin các vị phóng viên không nên hiểu lầm…”
Cố Mãn Mãn vừa ngăn cản phóng viên vừa trả lời lại câu hỏi của phóng viên.
Nhưng một khi trả lời lại rồi thì sẽ trở nên không dứt.
Thẩm Lệ nhìn phóng viên bị Cố Mãn Mãn và Đào Triển Minh cản lại, liền yên lặng đứng dậy dự định đi ra từ cửa sau.
Lúc xây dựng phòng làm việc này thì đã từng suy nghĩ đến vấn đề này, cho nên đã thiết kế một cái cửa sau cho phòng làm việc.
Phóng viên có ánh mắt sắc bén nhìn thấy Thẩm Lệ muốn đi liền cất giọng kêu lên: “Thẩm Lệ đừng đi, xin trả lời câu hỏi của chúng tôi.”
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, sớm đã có phóng viên nắm chặt cơ hội để phỏng vấn Thẩm Lệ. Nhưng mà gần đây Thẩm Lệ vẫn cứ luôn không hề lộ diện, cũng không có tin tức gì.
Thật vất vả mới có cơ hội này, làm sao có thể tùy tiện thả Thẩm Lệ rời đi được.
Phóng viên bắt đầu liều mạng chen về phía của Thẩm Lệ.
Cố Mãn Mãn quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ, há miệng la lên: “Đi nhanh đi!”
Thẩm Lệ cảm thấy không yên lòng, Cố Mãn Mãn cho cô một biểu cảm yên tâm đi.
Thẩm Lệ có kinh nghiệm tránh né phóng viên, chạy rất nhanh chóng.
Vẫn may là ở nhà nghỉ ngơi lâu như vậy nên bây giờ sức khỏe đã hoàn toàn khôi phục, nếu không thì thật sự không thể chạy khỏi những phóng viên này.
Thẩm Lệ biến mất nhanh như chớp, thành công chạy thoát.
Nhưng mà Cố Mãn Mãn lại không có vận may tốt như vậy.
Phóng viên chen lấn quá mạnh bạo, Cố Mãn Mãn bị chen tới nỗi ngã trên mặt đất. Đào Triển Minh vốn vẫn còn đang kiềm chế, nhìn thấy Cố Mãn Mãn bị đẩy xuống mặt đất rồi còn bị đạp mấy cái, vẻ mặt tử tế của anh ta liền biến mất trong tích tắc.
Sắc mặt của Đào Triển Minh lạnh lùng, một tay liền bắt lấy cổ tay của một phóng viên nam đang muốn nhảy qua người của Cố Mãn Mãn: “Có người ngã xuống rồi, không nhìn thấy hả?”
Lúc nãy Đào Triển Minh vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh không nói tiếng nào.
Phóng viên nghe thấy anh ta nói chuyện, tất cả đều quay đầu nhìn về phía anh ta, thậm chí còn có phóng viên muốn hỏi anh ta vài vấn đề.
“Tổng giám đốc Đào, xin hỏi…”
“A… tay, tay của tôi.”
Vừa mới hỏi được một nửa thì liền bị tiếng hét thảm thiết đánh gãy.
Là tiếng kêu của phóng viên nam bị Đào Triển Minh nắm lấy cổ tay, biểu cảm của phóng viên nam đau khổ đến dữ dội, vẫn còn đang kêu la, dọa đến nỗi máy phóng viên khác cũng im bặt không dám lên tiếng.
Tùy ý để cho phóng viên nam la giống như heo bị giết, Đào Triển Minh cũng không buông tay.