Đào Triển Minh bị chọc giận, khí thế khiếp người, mấy người phóng viên khác đều nhìn nhau rồi lui về phía sau nửa bước, không còn dám lên tiếng nữa.
Đào Triển Minh là nhà giàu mới nổi ở thành phố Hà Dương, nhưng mà loại nhà giàu mới nổi này đều có vốn liếng, không thể trêu chọc vào.
Ngay cả phóng viên đang bị Đào Triển Minh nắm cổ tay trong lúc nhất thời cũng không dám kêu to thành tiếng, chỉ có thể cắn răng nhịn đau, trên trán đã thấm đầy mồ hôi.
Đào Triển Minh không nhìn đến bất kỳ kẻ nào, mà là cúi đầu xuống nhìn Cố Mãn Mãn dưới mặt đất.
Lúc nãy Cố Mãn Mãn vừa ra sức ngăn cản nhiều phóng viên như vậy, tóc cũng rối loạn, trên ống quần còn có mấy dấu chân, cả người trong hết sức nhếch nhác.
Cố Mãn Mãn cũng ngẩng đầu lên nhìn Đào Triển Minh, thấy sắc mặt của anh ta khó coi nhìn chằm chằm vào mình, cho là Đào Triển Minh thấy tức giận vì bị liên lụy.
Cô ấy cũng không dám nói thêm cái gì, lúc này ở trước mặt của nhiều phóng viên như vậy, cô ấy là người đại diện của Thẩm Lệ, nói sai một câu thì người phải chịu khổ thay cho cô ấy cũng chỉ là Thẩm Lệ.
Cô chống một tay lên trên đất muốn đứng dậy, nhưng mà không biết là lúc nãy ai đã đạp lên chân của cô một đạp, lúc đó cô không cảm thấy đau ra làm sao, bây giờ cảm giác có chút tê dại, lập tức không thể đứng dậy được.
“Đều chết hết rồi sao? Lúc nãy là do ai đã đẩy ngã cô ấy, là ai đã đạp cô ấy, tự mình tới đây đỡ cô ấy dậy!” Giọng nói của Đào Triển Minh không nhẹ không nặng, nhưng nghe vào trong tai của người khác lại lạnh đến thấu xương, hơi lạnh giống như chui vào trong xương tủy.
Một giây sau liền có hai phóng viên nam đi đến muốn đỡ Cố Mãn Mãn dậy.
Cố Mãn Mãn vẫn còn đang kinh ngạc trong lời nói lúc nãy của Đào Triển Minh.
Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng cô sẽ gặp Đào Triển Minh, ngẫu nhiên còn có thể ăn cơm với nhau.
Lúc bình thường Đào Triển Minh vẫn luôn có dáng vẻ rất ôn hòa, đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy Đào Triển Minh tức giận đến như vậy. Cô cũng sợ hãi giống như những phóng viên kia, sợ hãi chờ một lát nữa làm thế nào để dập tắt ngọn lửa giận của anh ta.
Đào Triển Minh vừa nhìn thấy hai phóng viên nam đi đến liền hất tay của phóng viên kia ra, tự mình đi qua đứng ở sau lưng của Cố Mãn Mãn, hai tay đỡ lấy eo của cô ấy, lập tức đỡ cô ấy dậy từ dưới đất.
Cố Mãn Mãn không kịp chuẩn bị lại được nâng lên, cả người còn chưa kịp phản ứng, thân thể hơi nhũn ra, đứng không vững nên cả người ngã ra phía sau, ngã thẳng vào trong lòng của Đào Triển Minh.
Cảm giác được xúc cảm ấm áp và vững chãi từ phía sau lưng, Cố Mãn Mãn cảm thấy khoảng hốt, lại cảm thấy sợ hãi.
Đào Triển Minh đã tức giận như vậy rồi, nhưng mà cũng tốt bụng đỡ cô từ dưới đất lên, vậy mà cô còn yếu đuối đứng không vững mà ngã vào trên người của anh ta…
Cô cũng không dám nhìn biểu cảm của Đào Triển Minh.
Cho dù là không dám nhìn, cô cũng có thể đoán được lúc này Đào Triển Minh có biểu cảm gì.
Chắc chắn là lạnh lùng giống như lúc vừa mới nói chuyện hồi nãy…
Nhưng một giây sau cô cảm nhận được đôi tay ấm áp rộng rãi đó đang ôm lấy eo của mình.
Quần áo mùa hè mỏng manh căn bản không thể ngăn cản được nhiệt độ ở trên tay của anh…
Lúc này bảo vệ chạy tới.
“Vây ở chỗ này làm cái gì vậy?”
Sau khi bảo vệ đi đến thì liền đuổi tất cả phóng viên đi ra ngoài.
Sau khi đuổi phóng viên ra ngoài, bảo vệ chuẩn bị đi đến hỏi thăm Cố Mãn Mãn một chút.
Bảo vệ điều biết Thẩm Lệ xây dựng phòng làm việc ở đây, gần đây Cố Mãn Mãn đến xử lý chuyện của phòng làm việc, ra ra vào vào, bảo vệ cũng đều quen biết cô ấy.
Nhưng đứng từ phía xa xa đã nhìn thấy bộ dạng người sống chớ đến gần của Đào Triển Minh, bảo vệ không dám đến gần, đứng ở phía xa xa nói một tiếng: “Cô Cố, cô không sao đó chứ!”
“Không sao đâu, cảm ơn các anh nha!” Trên mặt Cố Mãn Mãn mang theo nụ cười, cất giọng nói.
“Không cần khách khí, có việc thì cứ tìm chúng tôi, chúng tôi đi trước đây.”
Sau khi bảo vệ đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là Đào Triển Minh và Cố Mãn Mãn.