(*) Cái chết xã hội, một từ thông dụng trên mạng, ý nghĩa của nó chủ yếu là ám chỉ việc tự làm một mình xấu hổ trước mặt công chúng, mất mặt đến mức không dám nhìn mặt mọi người, chỉ muốn chui xuống đất.
Cố Tri Dân đọc tin nhắn mà Mạc Đình Kiên gửi qua, đang định trả lời, đột nhiên nhận ra Mạc Đình Kiên gửi một biểu tượng cảm xúc, lập tức ngồi thẳng dậy: “Fuck, cái này là ý gì?”
“Cái gì?” Thẩm Lệ quay đầu lại nhìn anh ta.
Cố Tri Dân vội vàng xóa dòng tin nhắn “Kha Trật xảy ra chuyện gì” mà Mạc Đình Kiên gửi đến, sau đó đưa emoji “tôi không hiểu” mà Mạc Đình Kiên gửi cho Thẩm Lệ xem.
“Chỉ là cái emoji này thôi sao, cái emoji này em cũng có, em cũng đã gửi cho Diệp Chi.” Thẩm Lệ liếc nhìn, sau đó lại quay đầu lại tiếp tục xem phim.
“Tiểu tổ tông, em xem xem cái này là ai gửi cho anh.” Cố Tri Dân lại nghiêng người qua.
“Ai thế?”
Thẩm Lệ lại miễn cưỡng rời mắt khỏi bộ phim, quay đầu nhìn vào chiếc điện thoại trên tay Cố Tri Dân, nhìn thấy tên của Mạc Đình Kiên bên trên.
Cô sững sờ mộ lúc, sau đó trợn tròn mắt: “Ai đây? Cái này là Mạc Đình Kiên gửi? Mạc Đình Kiên cũng dùng emoji? Đúng là dọa người mà?”
Thẩm Lệ mặt đầy nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân: “Thành thật khai báo, có phải anh có hai chiếc điện thoại, lấy cái kia ra đây.”
Cố Tri Dân xòe tay ra, bày tỏ anh không làm chuyện này.
“Vậy chắc chắn là Hạ Hạ lấy điện thoại của Mạc Đình Kiên để gửi.” Thẩm Lệ cảm thấy suy nghĩ này của mình không sai, sau đó lấy điện thoại của Cố Tri Dân.
Cô gõ rất nhanh, những ngón lướt nhanh trên màn hình, sau đó gửi một tin nhắn qua.
“Hạ Hạ, muộn rồi, đi ngủ sớm đi, không được nghịch điện thoại của ba, nhớ phải xóa hết lịch sử cuộc trò chuyện đấy, nếu không bị ba cháu phát hiện, lần trước dì đã dạy cháu xóa như thế nào, còn nhớ không? Ngoan nha.”
Cố Tri Dân cầm lấy điện thoại, cau mày: “Nếu như người gửi tin nhắn không phải là Hạ Hạ….”
“Không thể nào.” Mạc Đình Kiên sẽ không bao giờ gửi emoji.
Giây tiếp theo, điện thoại của Cố Tri Dân reo lên.
Là lời mời gọi video.
“Là Hạ Hạ gọi sao?” Thẩm Lệ đã nhận định Mạc Hạ đang nghịch điện thoại của Mạc Đình Kiên, đưa tay lên ấn nút nhận cuộc gọi: “Nhận đi, cũng lâu rồi không thấy Hạ Hạ, em….”
Sau khi nhìn thấy rõ người xuất hiện trong video, nụ cười của Thẩm Lệ đột nhiên cứng đờ, những lời vẫn chưa nói xong đã bị nuốt trở lại.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trong video, hối hận đến mức ruột xanh lại.
Cố Tri Dân vội vàng lấy điện thoại qua, đối diện với mình: “Đình Kiên! Muộn như vậy rồi mà vẫn chưa đi ngủ à! Đây là lần đầu tiên gọi video với cậu, cảm thấy là lạ, ha?”
Thẩm Lệ nghe thấy giọng nói của Mạc Đình Kiên từ trong điện thoại truyền đến: “Hạ Hạ đã dùng điện thoại của tôi để gửi tin nhắn cho hai người?”
“Không có…” Cố Tri Dân nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của Mạc Đình Kiên, sửa lại: “Cũng có 1, 2 lần thôi.”
“Tôi biết rồi, tạm biệt.”
Mạc Đình Kiên nói xong, cúp máy.
“A!!!” Thẩm Lệ bổ nhào vào chiếc sofa, gào thét.
Cố Tri Dân xoa xoa tai mình, cố gắng an ủi cô: “Không sao đâu, Đình Kiên sẽ không để ý cái này, không phải cậu ta không nói gì sao….”
“Nếu như anh ta không để ý, anh ta gọi video làm gì?” Thẩm Lệ khóc lóc thảm thiết.
Cố Tri Dân cảm thấy lời nói của Thẩm Lệ rất có lý, dựa vào sự hiểu biết của anh ta với Mạc Đình Kiên, mục đích lần này Mạc Đình Kiên gọi video đến có lẽ là như vậy.
Anh ta cũng không tìm được lời nào an ủi cô: “Ngoan, tất cả đều sẽ qua.”
Thẩm Lệ nghe thấy từ “ngoan”, cả người đều không tốt: “Em cảm thấy em đã bị chết xã hội rồi, sau này sẽ không được vui vẻ nữa, em không thể đối mặt với Mạc Đình Kiên nữa, huhu….”