Cố Mãn Mãn không nói nên lời nên tự mình giận dỗi.
Thẩm Lệ thong thả ăn sáng mới tiếp tục nói: “Vậy cũng không sao, em có thể tự làm bữa sáng cho Đào Triển Minh.”
“Ai làm bữa sáng cho anh ta chứ, đồ anh ta tự mình cũng không phải ăn không nổi…” Cố Mãn Mãn xoay tròng mắt, rõ ràng cô ấy đang chột dạ.
“Nhưng anh ta chưa ăn đồ em làm.” Thẩm Lệ dừng một chút: “Nhưng em biết làm bữa sáng sao?”
“… Không biết.” Cố Mãn Mãn cũng xuất thân là con nhà giàu, sao có thể làm bữa sáng, hoàn toàn không cần cô ấy làm.
“Bản thân không làm mà còn mong chờ người khác làm cho em ăn.” Thẩm Lệ không chút nể mặt châm chọc cô ấy.
“…” Cố Mãn Mãn cảm giác mình tự chui đầu vào rọ.
Thẩm Lệ cười nhạo Cố Mãn Mãn thì cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
…
Trên đường đến phòng làm việc tâm trạng của Thẩm Lệ không tệ, dọc đường còn khẽ ngâm nga bài hát.
Lúc đến phòng làm việc, điện thoại của Cố Mãn Mãn vang lên.
Cố Mãn Mãn nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện phòng làm việc gọi đến thì hơi nhíu mày, cô ấy nhìn thoáng ngoài cửa sổ xe thì thấy có người đã đứng chờ ở cửa.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Mãn Mãn cúp điện thoại, xuống xe hỏi.
Thẩm Lệ cũng xuống xe, nhìn về phía cửa phòng làm việc.
“Chị Thẩm lại lên hotsearch.”
“Hotsearch gì?” Cố Mãn Mãn hỏi.
“Không phải chị Thẩm suýt nữa ngã trong hoạt động tối qua sao, Lệ Tây Tước đỡ chị Thẩm một chút, hôm nay có người cắt ra rồi đăng đoạn clip đó lên mạng…”
“Thật sao?” Thẩm Lệ không ngờ một đoạn clip ngắn cũng có thể lên hotsearch.
“Phải xử lý thế nào?” Nhân viên công tác hỏi.
“Tôi xem đã.” Thẩm Lệ đưa tay, nhân viên công tác đưa điện thoại cho cô.
Chủ đề trên mạng là “CP Thẩm Lệ Lệ Tây Tước”.
Phía dưới chủ đề này là một tiêu đề “Lệ Tây Tước theo đuổi thành công”.
Lệ Tây Tước từng công khai nói thích xem Thẩm Lệ diễn trong chương trình ‘Tôi và cuộc sống của tôi’, coi như là say mê Thẩm Lệ.
Có tiêu đề như vậy cũng rất bình thường.
“Hotsearch này…” Thẩm Lệ cảm thấy hotsearch có hơi lạ.
“Có lẽ bên Lệ Tây Tước đã mua, muốn mượn độ nổi tiếng của chị để quảng cáo.” Cố Mãn Mãn nói tiếp.
Chuyện này rõ ràng được mua, bởi vì nhìn kỹ là một chuỗi tài khoản quảng cáo, mức độ thảo luận cũng không quá cao, sau khi mua thì nhiệt độ và mức độ thảo luận độ mới liên tục đi lên.
Nhân viên công tác hỏi: “Có muốn đè xuống không?”
Cố Mãn Mãn đang muốn nói “Có” lại nghe thấy Thẩm Lệ nói: “Không cần, không cần phải xen vào, cứ để vậy đi.”
Công ty Lệ Tây Tước coi như biết làm việc, cũng không dám làm lớn, nhưng thật ra lại rất quy củ, cũng không tính là gây sự.
Thẩm Lệ vẫn có ấn tượng tốt với Lệ Tây Tước, nếu bọn họ đã mua thì cứ mặc kệ đi.
“Nhưng nếu nói như vậy, cho bọn họ nếm quả ngon ngọt, sau này bọn họ còn dựa hơi chị, cọ nhiệt độ của chị.” Cố Mãn Mãn lo lắng nói.
“Chuyện sau này thì để sau này rồi nói, bàn bạc chuyện công việc trước.” Thẩm Lệ đã đi vào phòng làm việc.
Nhân viên công tác cũng ngây người: “Chị Thẩm…”
“Đi vào trước đi.” Cố Mãn Mãn cười một cái.
…
Lúc gần trưa, phòng làm việc của Thẩm Lệ đã đăng một thông báo.
Nội dung thông báo chuyện hợp tác với tập đoàn Giang Thị ở Thượng Hải, làm người đại diện phát ngôn cho một loạt sản phẩm mới, thành lập mối quan hệ hợp tác lâu dài.
Tin tức này vừa truyền ra thì mức độ thảo luận lập tức tăng lên.