Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1604: Thích làm bậy nhất




Phòng làm việc còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, Cố Mãn Mãn không rời đi, Thẩm Lệ tự đi.
Hoạt động giao lưu này khá tự do thoải mái, không có người ngoài, cũng sẽ không có phóng viên hay paparazzi, không mang theo người cũng không sao.
Trước đó Cố Mãn Mãn đã đi với Thẩm Lệ một lần, cô ấy biết môi trường bên kia thì cũng yên tâm để Thẩm Lệ đi một mình.
Thẩm Lệ vừa đi không bao lâu, Cố Tri Dân đã đến.
“Mãn Mãn!” Cố Tri Dân vào phòng làm việc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ nhìn thấy Cố Mãn Mãn.
“Anh họ?” Cố Mãn Mãn thấy Cố Tri Dân thì hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn đồng hồ trên tay: “Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan làm, sao anh lại đến đây?”
“Thẩm Lệ đâu?” Cố Tri Dân tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Lệ trong phòng, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ hơi sốt ruột.
“Chị Thẩm Lệ tham gia hoạt động giao lưu, đã đi rồi.” Cố Mãn Mãn thấy anh vội vàng như vậy nên nói cho anh biết hướng Thẩm Lệ vừa đi.
Cố Tri Dân nhíu mày lại, cũng không thả lỏng vì lời Cố Mãn Mãn nói.
Cố Mãn Mãn hỏi anh: “Sao vậy?”
Cố Tri Dân hít sâu một hơi: “Em nói cho em biết chuyện thông báo kia đi.”
“Anh không biết sao? Chị Thẩm Lệ không nói với anh?” Cố Mãn Mãn có chút kinh ngạc, cô ấy biết Giang Vũ Thừa và Cố Tri Dân cũng là bạn thân, cho rằng Thẩm Lệ đã bàn bạc chuyện này với anh.
Cố Mãn Mãn hỏi như vậy làm cho sắc mặt Cố Tri Dân cũng trở nên khó coi.
Chuyện lớn như vậy, Thẩm Lệ nên bàn bạc với anh, nhưng Thẩm Lệ lại không bàn bạc với anh đã quyết định hợp tác với Giang Thị.
Cố Mãn Mãn thấy sắc mặt của Cố Tri Dân thì biết Thẩm Lệ không nói chuyện này cho Cố Tri Dân.
Vẻ mặt Cố Mãn Mãn cũng cứng lại, cô ấy thấp giọng nói: “Anh họ, anh qua đây với em.”
Cố Tri Dân biết cô ấy có chuyện muốn nói nên đi theo Cố Mãn Mãn đến vườn hoa nhỏ bên ngoài phòng làm việc.
“Em cảm thấy hôm nay chị Thẩm Lệ rất kỳ lạ, trước đó em cũng chưa nghe chị ấy nhắc đến chuyện này, hôm nay chị ấy lại đột nhiên nói muốn hợp tác với tập đoàn Giang Thị.”
“Em cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy không đúng thì tại sao không ngăn cản cô ấy?”
Cố Tri Dân vừa nghe lời này thì nổi giận đùng đùng.
Cố Mãn Mãn rụt vai lại: “Anh đừng tức giận như vậy, nhưng em nghĩ chị Thẩm Lệ thông minh và lợi hại như thế, chị ấy làm việc gì cũng có lý do của mình, sao em có thể ngăn cản chị ấy.”
“Em…” Cố Tri Dân vừa mở miệng, Cố Mãn Mãn sợ hãi cúi đầu.
Cố Tri Dân thấy dáng vẻ này của cô ấy thì cũng không mắng nữa, kiềm nén cơn tức giận lại: “Cô ấy lợi hại? Cô ấy có một tính xấu là thích làm bậy nhất!”
Thẩm Lệ đúng là thông minh nhưng cũng rất tùy hứng.
Chẳng qua mấy tính cách đó của cô do anh nuông chiều ra mà thôi.
Cố Mãn Mãn ngơ ngác nhìn Cố Tri Dân: “Anh họ, nếu chị Thẩm Lệ biết anh nói mình như vậy, anh cảm thấy anh còn có vợ không?”
“Em không nói thì ai biết?” Cố Tri Dân gõ mạnh vào đầu Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn thấy mấy nhân viên trong phòng làm việc nhìn về phía này thì nhỏ giọng nói với Cố Tri Dân: “Anh phải cho em một chút mặt mũi chứ.”
Giọng điệu của Cố Tri Dân dịu đi một chút: “Em cũng đàng hoàng lại cho anh, sau này có việc như thế thì nhất định phải nói với anh một tiếng trước.”
“Anh nghĩ chuyện này có thể làm được sao?” Cố Mãn Mãn cảm thấy không tốt lắm.
Với tính tình của Thẩm Lệ, nếu cô biết Cố Mãn Mãn lén nói cho Cố Tri Dân biết những việc làm của mình thì không tức giận mới lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.