Lúc đó, Thẩm Lệ đã cảm thấy nghi ngờ tại sao tập đoàn Giang thị đang yên đang lành, đột nhiên lại có lỗ hổng lớn như thế.
Bây giờ lại nghe Cố Tri Dân nói như thế này, cô mới giật mình hiểu được có chuyện gì xảy ra.
Thật ra thì Thẩm Lệ đã tin tưởng Cố Tri Dân nói sự thật, nhưng mà tâm lý của cô vẫn còn không có cách nào chấp nhận được đây là sự thật như cũ.
Cô xác nhận với Giang Vũ Thừa: “Những gì anh ấy nói đều là sự thật?”
Sắc mặt của Giang Vũ Thừa trắng đến dọa người, giật giật môi, muốn nói chuyện nhưng mà lại không biết phải nói cái gì để tự biện hộ cho mình.
Nét mặt của anh ta đã cho Thẩm Lệ câu trả lời.
Thẩm Lệ tự hỏi tự trả lời, lẩm bẩm nói: “Xem ra đều là thật.”
Thẩm Lệ thật sự quyết tâm muốn giúp Giang Vũ Thừa, mặc dù là tranh cãi với Cố Tri Dân, đối nghịch với nhau, nhưng mà từ nhỏ Giang Vũ Thừa chính là người bạn lớn lên cùng với cô.
Mối quan hệ như vậy, cô không thể nào không giúp được.
Thật sự không nghĩ đến sự thật lại là như thế này.
Căn bản không phải là tập đoàn Giang thị xảy ra vấn đề, mà là Giang Vũ Thừa xảy ra vấn đề.
Trước kia cô cũng đã đoán được Giang Vũ Thừa gặp chuyện, nhưng mà cô lại lựa chọn tin tưởng anh ta một lần, lại giúp anh ta một lần.
Nhưng mà kết quả thì sao đây?
Cô đã bị lừa.
Thẩm Lệ yếu ớt lên tiếng hỏi Giang Vũ Thừa: “Trước đó trong đoạn video 500g của Tiêu Văn có liên quan đến anh, cũng là do người của sòng bạc ngầm cảnh cáo anh?”
“… đúng vậy.” Giang Vũ Thừa trả lời một cách mơ hồ.
Thẩm Lệ lại hỏi: “Anh vừa trở về thì lại thổ lộ với tôi, có phải là muốn kết thành thông gia với nhà của chúng tôi, muốn dựa vào tài sản nhà của chúng tôi để bổ sung vào lỗ thủng của tập đoàn Giang thị do anh làm ra không?”
Giang Vũ Thừa phủ nhận nói: “Anh thật sự thích em.”
“Thích tôi à?” Thẩm Lệ tự giễu cười một tiếng: “Anh thích tôi như vậy đó à?”
“Thẩm Tiểu Lệ!” Cố Tri Dân phát giác được cảm xúc của Thẩm Lệ không đúng lắm, hình như là bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, anh liền đi qua đưa tay muốn kéo cô vào trong ngực.
Thẩm Lệ đưa tay đẩy tay của Cố Tri Dân ra, giọng nói có chút bén nhọn: “Đừng đụng vào em.”
Cố Tri Dân không ngờ đến Thẩm Lệ lại phản ứng lớn như thế, sau khi sửng sốt trong ba giây, sắc mặt mới khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Thẩm Lệ vẫn nhìn Giang Vũ Thừa: “Nói chuyện đi.”
Cố Tri Dân khẽ nhíu mày, lúc này Thẩm Lệ mang đến cho anh một loại cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng là cô đang chất vấn Giang Vũ Thừa, nhưng mà anh lại cảm thấy Thẩm Lệ đang chất vấn anh.
Gần đây anh quá bận rộn, cho nên suy nghĩ nhiều à?
Thẩm Lệ là một cô gái thông minh, Giang Vũ Thừa đã suy nghĩ hết tất cả các thứ được gọi là lý do ở trong đầu một lần, cuối cùng vẫn nói ra ba chữ: “Rất xin lỗi.”
“Được.” Thẩm Lệ mím môi gật đầu, thoạt nhìn như là bình tĩnh hơn một chút: “Vậy thì cứ như vậy đi, tình cảm lớn lên từ nhỏ cùng với nhau thì lại như thế nào.”
Thẩm Lệ đứng dậy, ngay cả túi xách cũng không cầm lấy, nắm chặt điện thoại liền đi ra bên ngoài.
Cô đang tức giận lên đến đầu, Cố Tri Dân muốn đưa tay kéo cô lại, vậy mà lại không kéo được.
Anh chậm rãi cúi đầu nhìn thoáng qua tay của mình, lại quay đầu cảnh cáo Giang Vũ Thừa một câu: “Sau này đừng xuất hiện ở trước mặt của cô ấy nữa.”
Sau đó anh mới đuổi theo Thẩm Lệ.
…
Thẩm Lệ đi thang máy xuống lầu, bước chân nhanh chóng.
Lúc đi đến cửa thì nhìn thấy Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đi đến từ phía đối diện.
“Tiểu Lệ?” Hạ Diệp Chi không ngờ đến là Thẩm Lệ cũng ở Kim Hải, vừa nhìn thấy cô thì liền lộ ra nụ cười.
Thẩm Lệ có tức giận đến đâu thì cũng sẽ không phát cáu với Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ nặn ra một nụ cười, nhìn giống như là không có việc gì: “Đến đây dùng cơm hả?”
“Đúng vậy đó, cậu đi cùng với Tri Dân hả?” Hạ Diệp Chi nói ra, lời này là hoàn toàn dựa theo bản năng, Thẩm Lệ đi cùng với Cố Tri Dân.
Sau khi cô hỏi xong thì cảm thấy tay của mình bị Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng nhéo một cái.
Cô không hiểu quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, nhìn thấy Mạc Đình Kiên lắc đầu rất nhẹ với cô.