“Anh định đi rồi.”
Giọng Cố Tri Dân không chút để ý, hơi cụp mắt, ánh mắt lại đang nhìn điện thoại của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cảm thấy kỳ lạ, anh ta vẫn luôn xem điện thoại của cô làm gì.
“Anh…”
Cô định lên tiếng hỏi, Cố Tri Dân lại đột nhiên đưa tay lấy điện thoại của cô.
Thẩm Lệ nhìn thoáng qua bàn tay mình trống trơn thì sửng sốt hai giây mới phản ứng lại.
“Cố Tri Dân, anh làm gì vậy, lại phát điên gì chứ.” Thẩm Lệ tức thở phì phò muốn lấy điện thoại trong tay Cố Tri Dân.
“Anh xem đã.” Cố Tri Dân giơ cao điện thoại tránh né Thẩm Lệ muốn cướp điện thoại, không cho Thẩm Lệ lấy được điện thoại.
Cho dù khí thế hay là thể lực thì Thẩm Lệ cũng thua kém anh ta, anh ta đã không cho Thẩm Lệ lấy được điện thoại thì Thẩm Lệ không thể lấy được.
Cố Tri Dân mở tin nhắn trong đó.
Thẩm Lệ cố nhìn qua, cũng không biết Cố Tri Dân đang xem cái gì: “Trả điện thoại lại cho tôi.”
“Anh xem xong thì sẽ trả cho em, để anh xem mấy ngày nay em có lén liên lạc với đàn ông khác sau lưng anh hay không…”
Cố Tri Dân nói vậy nhưng động tác trên tay hoàn toàn khác nhau.
Vừa rồi Thẩm Lệ nhận được tin nhắn kia thì chưa xóa bỏ, cô còn muốn gửi bức ảnh đó cho Cố Mãn Mãn để cô ấy đi điều tra chuyện này.
Thật ra cô cũng có chút lo lắng Cố Tri Dân nhìn thấy bức ảnh kia.
Theo như sự hiểu biết của cô về Cố Tri Dân thì Cố Tri Dân giúp cô xử lý chuyện này hoặc là châm chọc cô xong mới xử lý chuyện này.
Cô không muốn Cố Tri Dân xen vào chuyện của cô.
Cũng không muốn dây dưa không rõ quấn lấy anh ta.
Nếu muốn cắt đứt thì phải dứt khoát sạch sẽ.
Cố Tri Dân cố ý che màn hình không cho Thẩm Lệ nhìn, lúc anh nhìn thấy bức ảnh kia thì sắc mặt anh ta thay đổi, nhưng nhanh chóng lại mở Messenger.
Sau khi anh ta xem xong nội dung Messenger thì vẻ mặt không thú vị nói: “Cũng không có gì xem.”
Anh ta bỏ tay xuống, Thẩm Lệ liền lập tức lấy điện thoại lại.
Cô tức giận giơ tay lên, nhưng nghĩ lại rồi bỏ tay xuống, dùng chân đá vào đùi Cố Tri Dân.
“Á…”
Cố Tri Dân khẽ kêu một tiếng, vẻ mặt có chút khoa trương: “Không phải anh chỉ xem điện thoại một chút thôi sao, em lại ác độc như thế?”
“Không có việc gì thì mau cút đi.” Thẩm Lệ không để ý tới anh ta, bỏ điện thoại vào trong túi rồi xoay người đi ra ngoài.
Cô không phát hiện, lúc cô xoay người rời khỏi thì sắc mặt Cố Tri Dân lập tức thay đổi.
Vẻ mặt của anh ta u ám giống như đêm tối.
Người kia thật sự gửi ảnh chụp vào điện thoại Thẩm Lệ.
Lúc Thẩm Lệ tỉnh lại thì không nhớ chuyện sau khi bị Tiêu Văn bắt cóc.
Hiện tại cô thấy bức ảnh thì cho rằng đó là ảnh ghép nên mới bình tĩnh như thế.
Anh ta nhất định phải xử lý chuyện này trước khi Thẩm Lệ phát hiện.
Nhưng lúc trước anh ta tìm người điều tra chuyện này, đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức, ngay cả người kia cũng không có tung tích.
Chuyện này không bình thường chút nào.
Anh ta tìm nhân viên tình báo đứng đầu tổ chức tình báo “YJ” trên thế giới.
Theo lý thuyết, với chuyện nhỏ này thì anh ta phải dễ dàng điều tra được.
Nhưng lâu như vậy vẫn chưa có tin tức.
Nếu người nhận việc này không xảy ra chuyện gì, vậy thì chỉ còn lại một khả năng.
Đó chính là… Người gửi ảnh chụp này quen biết với người mà anh giao điều tra.
Tuy rằng trong lòng anh ta suy đoán như vậy, nhưng vẫn tin tưởng người kia, anh ta không tin người kia sẽ bao che người gửi tin nhắn.
Anh ta tìm người không đáng tin, vậy thì anh ta cũng chỉ có thể tự mình làm.