Thẩm Lệ nhìn động tác nhỏ nhặt của Thời Thanh Thư, không khỏi nở nụ cười.
Trẻ con trầm ổn nhưng cảm giác yêu mến khó mà giấu được.
Trưởng thành hiểu chuyện sớm cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Trẻ con trung thực nhất, cũng không biết lừa người nhất.
Chắc là cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Lệ, Thời Thanh Thư quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ một cái, giải thích: ”Mạc Hạ hơi khó quen giường, cháu sợ em ấy ngủ ở nhà người khác không ngon, nên mẹ cũng nói đón đến nhà cháu tốt hơn.”
”Cháu rất thích Mạc Hạ nhỉ.” Thẩm Lệ chỉ cười nhìn thằng bé.
Thời Thanh Thư gật đầu không chút do dự, ánh mắt cùng vô cùng thản nhiên: ”Vâng”
Thẩm Lệ bật cười, cái thích của trẻ con cũng đơn giản thuần túy nhất.
…
Buổi tối Thẩm Lệ thuê xe tự mình đưa Thời Thanh Thư và Mạc Hạ về nhà.
Sau đó cô ta lại ngồi xe về.
Cố Mãn Mãn vẫn chưa về, trong nhà còn vắng tanh, một mảnh tối đen.
Cô liền muốn ra ngoài đi bộ.
Xe đi đến công viên, cô ta vừa xuống xe thì điện thoại vang lên, là điện thoại của Thời Dũng gọi đến cảm ơn Thẩm Lệ đưa Thời Thanh Thư và Mạc Hạ về.
”Cô Thẩm, làm phiền cô rồi, quan hệ của Thanh Thư và Hạ Mạc tốt, Thanh Thư luôn lo lắng Mạc Hạ ở nhà cô ngủ không ngon, chúng tôi đã nói không cần lo, Mạc Hạ có thể thích ứng được nhưng thằng bé cũng không tin.”
”Không sao, dù sao tôi ở nhà cũng rảnh rang…”
Thẩm Lệ nói vài câu với Thời Dũng, vừa cúp điện thoại liền nghe thấy tiếng còi xe cách đó không xa.
Thẩm Lệ cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là có gì đó chắn đường xe đi thôi, không ngờ, cô ta khẽ ngước mắt lên liền nhìn thấy người quen.
Là Qúy Vãn Thư.
Qúy Vãn Thư ngồi trên xe, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm.
”Thẩm Lệ, sao cô lại ở đây?”
Qúy Vãn Thư bước đến trước mặt Thẩm Lệ, ngay cả buổi tối thì trang phục và trang điểm của Qúy Vãn Thư vẫn vô vùng thích hợp, trong trạng thái như thế, dù là đi dự một bữa tiệc hay một hội nghị thì cũng rất ổn.
Ánh mắt Thẩm Lệ lười biếng quét qua Qúy Vãn Thư, giọng nói lộ ra vẻ bình thản: ”Công viên này là nhà cô xây à?”
Lời này rất không xuôi tai.
Hơn nữa còn dùng giọng nói lười nhác không chút quan tâm mà Qúy Vãn Thư ghét nhất.
Lúc nhỏ, Qúy Vãn Thư ghét nhất Thẩm Lệ dùng giọng điệu này nói chuyện, tỏ ra kiêu ngạo.
Mà loại kiêu ngạo đó cũng là cái Qúy Vãn Thư không có.
Lúc nhỏ cô ta còn tự nói với mình, cô ta sở dĩ ghét giọng nói của Thẩm Lệ như thế là vì thấy Thẩm Lệ như vậy rất không lễ phép.
Nhưng nguyên nhân thật sự chỉ là ghen tị mà thôi.
Thẩm Lệ có tính cách kiêu ngạo.
Mà cô ta không có.
Cô ta cũng không lớn hơn Thẩm Lệ nhiều tuổi, tuổi bây giờ còn phải lo hôn sự của mình.
Mà Thẩm Lệ thì sao? Chẳng khác nào một đứa không hiểu chuyện, vô ưu vô tư, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Khác biệt như thế khiến Qúy Vãn Thư trong lòng bực bội.
Quý Văn Thư hít sâu một hơi, cố gắng xoa dịu cơn bực tức trong lòng.
”Thẩm Lệ, cô cũng biết tôi với Tri Dân đã bên nhau, ba mẹ tôi cũng đã định lo chuyện đính hôn, coi như vì nghĩ cho thanh danh của cô, cũng xin cô đừng dính lấy Tri Dân nữa.”
Qúy Vãn Thư hiểu rõ hơn ai hết, nếu muốn để Cố Tri Dân cách xa Thẩm Lệ e là không được, chỉ có thể xuống tay với Thẩm Lệ thôi.
Thẩm Lệ tính cách cao ngạo, đặc biệt là chuyện tình cảm rất có nguyên tắc, chỉ cần đến điểm dừng thì cũng không vô nghĩa thêm.