Mộc Tương Tương đờ ra, sau đó giơ tay đẩy khẽ gọng kính, chậm rãi đáp lại một tiếng: “À”.
Trong nhận thức của cô thì Mộ Đình Hy vốn đã ghét cô sẵn rồi.
Thế nên lúc anh nói thẳng là cô xấu, cô cũng không cảm thấy giận hay buồn gì cả.
“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi ra ngoài đây”.
Mộc Tương Tương dứt lời, thấy Mộ Đình Hy không nói gì, liền xoay người đi ra ngoài.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Mộ Đình Hy mới quay ghế lại hướng đối diện với cánh cửa.
Chà, người phụ nữ xấu xí này… nằm ngoài dự tính của anh đấy. Web đọc 𝐧ha𝐧h tại _ 𝒯rUmtr𝗎yệ𝐧.V𝐧 _
……
Cũng đang còn sớm, Mộc Tương Tương chưa định đi ngủ ngay.
Cô ngồi trên sofa trong phòng khách, mở tivi lên.
Tự nhiên trong lòng cô nhen nhóm chút hào hứng.
Mặc dù Mộ Đình Hy ghét cô nhưng vẫn đồng ý gặp cô và không hề làm khó cô.
Chỉ điều này thôi cũng tốt hơn đám người nhà họ Mộc cả trăm nghìn lần.
Một lúc sau, đột nhiên có tiếng huýt sáo vang lên sau lưng cô.
Mộc Tương Tương quay đầu lại, thấy “Mộ Gia Thần” vẻ mặt lười biếng bước lại phía cô.
Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn, tự hỏi tại sao anh ta lại ở đây?
Mộ Đình Hy hài lòng nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt cô, đuôi mắt hơi nhướn lên, lộ ra nụ cười khẽ, nói: “Chị dâu, mới nửa ngày không gặp mà đã quên tôi rồi à?”.
Cô cảnh giác nhìn “Mộ Gia Thần” và hỏi: “Anh làm gì ở đây?”.
“Mẹ tôi là cô của anh Đình Hy, tôi đến nhà anh tôi ở vài ngày thì có vấn đề gì không?”, Mộ Đình Hy vừa nói vừa tiến lại gần Mộc Tương Tương.
“Mộ Gia Thần” ở nhà Mộ Đình Hy tất nhiên là không có vấn đề gì.
Người có vấn đề là cô.
“Mộ Gia Thần” từng có hành vi quá trớn với cô, cô không thể coi như không có gì. Mà bây giờ Mộ Đình Hy cũng ở trong biệt thự, cô chắc chắn với tính cợt nhả của “Mộ Gia Thần”, anh sẽ làm ra những việc ngông cuồng.
Mộc Tương Tương không muốn cho anh cơ hội làm những việc đó, nhưng cũng chỉ hời hợt đáp lại: “Không có gì”.
Sau đó đứng lên, cúi đầu đi lên tầng.
Chỉ có điều cô đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của “Mộ Gia Thần”.
Cô chưa đi được mấy bước đã bị túm chặt cổ tay. Ngón tay cái của anh khẽ xoa lên cổ tay mảnh khảnh của cô, anh nghiêng người để đứng ngang tầm cô, ghé vào tai cô nói: “Tôi còn chưa ăn cơm tối, chị dâu nhẫn tâm nhìn tôi bị đói sao? Tôi còn đang bị thương đấy”.
Tối nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, Mộc Tương Tương đã quên béng mất việc “Mộ Gia Thần” bị thương.
Mộ Đình Hy cố ý giơ tay lên xoa đầu cô, môi dán sát bên tai cô, nói: “Đi làm đồ ăn cho tôi đi, tôi đợi cô”.
Mộc Tương Tương cứng đờ cả người, đang định đẩy anh ta ra thì thấy Thời Dạ không biết từ lúc nào đã đứng trên tầng nhìn xuống. Cô sợ hãi đến biến sắc, đẩy “Mộ Gia Thần” sang một bên.
“Mộ Gia Thần” cũng không giận, trên mặt vẫn treo nụ cười: “Chị dâu, mau lên, tôi rất đói”.
Thời Dạ thấy dáng vẻ này của Mộ Đình Hy thì khoé miệng giật giật, quay đầu nhìn sang hướng khác.
Mộ Đình Hy nhướn mày hỏi Thời Dạ: “Vẻ mặt kia là sao đấy?”
“Không…”, anh ta nghỉ thấy là hành động của cậu chủ không đàn ông chút nào.
Đúng là nhàn rỗi sinh nông nổi, tự nhiên lại đóng giả thành em họ mình để trêu ghẹo vợ mình.
Chẳng lẽ làm thế để hưởng thụ cảm giác kích thích cấm kỵ à?
Ngay sau đó anh ta liền phủ nhận suy nghĩ này.
Anh ta đi theo Mộ Đình Hy bao nhiêu năm, chưa từng thấy anh để mắt đến người phụ nữ nào.
Mặc dù cô chủ trông không được vừa mắt lắm, nhưng… cậu chủ đối xử với cô rất khác biệt.