Hạ Diệp Chi sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp, vệ sĩ thay cô ngăn phóng viên lại: “Chúng tôi không chấp nhận phỏng vấn.”
Thời Dũng cũng từ trên xe bước xuống, che chở cho Hạ Diệp Chi tiến vào cửa lớn của biệt thự nhà họ Hạ.
Cô nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Những phỏng viên kia bị thân hình cao lớn của vệ sĩ chặn lại, nhưng
họ vẫn chưa từ bỏ ý định chen vào bên trong, vác máy quay phim trên
lưng, chen lấn đến độ tóc rối loạn, mặt méo mó.
Cách xa như vậy nhưng Hạ Diệp Chi vẫn có thể cảm thấy đèn flash có phần chói mắt.
Trên đời này từ xưa đến nay không thiếu người thích xem náo nhiệt,
bọn họ sẽ không quan tâm rốt cuộc sự thật là như thế nào? Bọn họ chỉ
muốn xem cái họ muốn xem, bọn họ cũng sẽ không quan tâm bạn sẽ vì những
chuyện này mà bị ảnh hưởng gì.
Chưa từng cảm động lây những chuyện như vậy, rốt cuộc có những chuyện phải tự mình đi làm mới được.
Hạ Diệp Chi vừa suy nghĩ vừa bước vào phòng khách trong biệt thự nhà họ Hạ.
Xảy ra chuyện như vậy người của nhà họ Hạ cũng không dám ra ngoài,
ngoại trừ Hạ Lập Nguyên đã đi đến công ty ra, những người khác đều ở
nhà.
Người làm nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi vào, liền đi thông báo cho những người khác của nhà họ Hạ biết.
Lúc cô bước vào nhà, Tiêu Thanh Hà và Hạ Chính Tu vừa lúc đi từ trên lầu xuống.
Tiêu Thanh Hà vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi đã gọi: “Diệp Chi.”
“Mẹ.” Hạ Diệp Chi cụp mắt, sau khi chào một tiếng với vẻ mặt không cảm xúc, cô nhìn về phía ông nội nói: “Con chào ông nội.”
Tiêu Thanh Hà bước theo sau ông cụ Hạ nửa bước, đi đến phòng khách dè dặt nói: “Mọi người ngồi xuống trước đi, mẹ đi pha trà.”
Đáy mắt Hạ Diệp Chi xẹt qua một tia châm chọc, cô xảy ra chuyện lớn
như vậy Tiêu Thanh Hà cũng chẳng quan tâm, còn chỉ biết lấy lòng ông cụ
Hạ.
Đời này Tiêu Thanh Hà sống rất cẩn thận, không phải lấy lòng Hạ Lập
Nguyên thì chính là đang lấy lòng anh em Hạ Hương Thảo, nếu không thì
chính là lấy lòng ông cụ Hạ Chính Tu.
Bà ta chỉ lo lấy lòng tất cả người của nhà họ Hạ, nhưng chỉ duy nhất
một điều là bà ta không quan tâm chút nào đến cô con gái mà bà ta đã
sinh ra.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta cũng chưa hề nghĩ tới sẽ quan tâm hỏi han cô một chút.
Giống như bà ta đã quen với việc bỏ qua Hạ Diệp Chi.
Sau khi Tiêu Thanh Hà đi rồi, Hạ Chính Tu im lặng một lúc lâu mới
nói: “Chuyện trên mạng ông đã biết. Ông đã cấm túc chị của con rồi, lớn
tuổi như vậy mà làm việc còn hồ đồ.”
Trong giọng nói mang vẻ không hài lòng vì không được như ông kỳ vọng, nhưng có thể cũng chỉ là những lời nói ngoài mặt cho cô nghe mà thôi.
“Con muốn gặp chị ấy.” Mục đích hôm nay Hạ Diệp Chi đến nhà họ Hạ chính là muốn gặp Hạ Hương Thảo.
Hạ Chính Tu cũng không từ chối, bảo người làm dẫn cô lên lầu gặp Hạ Hương Thảo.
Mới vừa tới cửa phòng của Hạ Hương Thảo, cô đã nghe thấy tiếng gào thét của cô ta từ bên trong truyền ra.
“Thả tôi ra ngoài!”
“Mấy người hèn hạ kia, xem tôi làm sao xử lý các người. Các người toàn bộ cút hết đi cho tôi!”
Cô ta mắng mấy câu liền, hình như mắng mệt rồi nên lúc này bên trong mới từ từ tĩnh lại.
Người làm thấy Hạ Diệp Chi đến, liền vội vàng cung kính cúi đầu nói: “Chào cô ba.”
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu khó phát hiện: “Mở cửa đi.”
Chuyện cấm túc mà Hạ Chính Tu nói hóa ra là như thế này, khóa ngoài
cửa phòng của Hạ Hương Thảo lại, ông cụ còn sai người làm đứng bên ngoài cửa phòng canh chừng.
Người làm mở cửa ra, Hạ Diệp Chi liền đi vào.
Hạ Hương Thảo ôm điện thoại di động ngồi trên ghế sofa, không biết cô ta đang xem gì, lúc này khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, ngay cả Hạ Diệp
Chi đi vào cô ta cũng không phát hiện ra.
Hạ Diệp Chi hơi nheo mắt, hờ hững lên tiếng: “Chị đang xem gì mà vui thế?”
Hạ Hương Thảo xem quá nhập tâm, thình lình nghe thấy giọng nói của Hạ Diệp Chi, cả người bị dọa sợ run một chút, lúc này nhìn Hạ Diệp Chi
bằng vẻ mặt hung dữ: “Cô là ma à? Vào cũng không biết lên tiếng à?’
Hạ Diệp Chi không nói lời nào, bước thẳng tới trước mặt cô ta.
Hạ Hương Thảo đặt điện thoại xuống, vẻ mặt vô cùng đắc ý, nói: “Ối,
loại chuyên đi hại người như cô mà bây giờ còn dám ra đường à, cô không
sợ bị người ta chọi trứng gà thối vỡ đầu à??”
Hạ Hương Thảo nói xong còn đắc ý cong khóe môi, vẻ mặt cũng trở nên thâm trầm.
“Sợ chứ, thế nên mới tới tìm chị.” Hạ Diệp Chi cong môi, ý cười không toát ra từ đáy mắt, dáng vẻ lạnh lùng nhìn hoàn toàn không giống như
đang sợ hãi.
Hạ Hương Thảo ghét nhất chính là dáng vẻ chẳng có chuyện gì đả kích được cô của Hạ Diệp Chi.
Cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ, phát điên của Hạ Diệp Chi.
“Cô đúng là là không biết xấu hổ, bị người khác mắng là kẻ thứ ba mà
cứ như chẳng có chuyện gì.” Câu nói này của Hạ Hương Thảo cắn răng
nghiến lợi mà nói.
Hạ Hương Thảo ngồi trên ghế sofa, Hạ Diệp Chi đứng trước mặt cô ta,
nhìn cô ta với tư thế đứng từ trên cao nhìn xuống: “Nói đi, tờ giấy kết
hôn kia và hình chụp là thế nào?”
Hôm nay Hạ Diệp Chi mặc quần áo của Thẩm Lệ. Quần áo của Thẩm Lệ đều
là hàng hiệu. Bộ đồ này cô ấy đưa Hạ Diệp Chi là áo len mặc bên trong,
áo da khoác ngoài, trên áo da còn có gắn đinh tán rất ngầu, giúp trông
cô có thêm mấy phần lạnh lùng sắc bén.
Khi nhìn Hạ Hương Thảo từ vị trí trên cao, trên người cô tỏa ra khí thế bức người.
Hạ Hương Thảo không nhịn được đang định nói sự thật: “Là Trần…”
Cô ta mới mở miệng nói ra hai chữ, thì ý thức được là bản thân đang nói chuyện với Hạ Diệp Chi.
Tại sao cô ta lại phải nói thật với Hạ Diệp Chi, cô ta điên rồi sao?
“Dù sao cô chỉ cần biết bức ảnh trong giấy đăng ký kết hôn kia là
thật được rồi, mà Hạ Diệp Chi cô, vẫn luôn là kẻ thứ ba!” Câu nói sau
cùng, Hạ Hương Thảo cố ý nhấn mạnh.
Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi không hề thay đổi, nhưng hai bàn tay buông sát sườn sớm đã siết chặt thành quyền.
“Chị không nói tôi cũng biết.” Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, bình tĩnh hơn một chút: “Là Trần Tuấn Tú đưa cho chị.”
Hạ Hương Thảo vội vàng giải thích: “Tôi không hiểu cô đang nói gì,
Trần Tuấn Tú cũng là người lăn lộn trong giới showbiz, sao lại làm ra
bức hình chụp đó được, cô nghĩ nhiều rồi.”
Khi nói dối, thường chúng ta không dám nhìn vào mắt đối phương.
Hạ Hương Thảo cũng như vậy.
Hạ Diệp Chi cảm thấy chắc là cô nghĩ sai rồi, trên đời này không có gì là không thể.
Lúc trước cô cảm thấy người như Trần Tuấn Tú tuyệt đối sẽ không để ý tới Hạ Hương Thảo.
Nhưng cuối cùng Trần Tuấn Tú lại liên hợp lại hại cô và Mạc Đình Kiên một vố.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn cô ta qua khóe mắt, rồi ngồi xuống đối diện với cô ta, giọng điệu hờ hững nói: “Xem ra Trần Tuấn Tú cũng chẳng coi chị
ra sao cả, ngay cả thân phận thật sự của anh ta chị cũng không biết.”
Cô chú ý tới một điểm, chỉ cần cô nhắc tới Trần Tuấn Tú thì Hạ Hương Thảo sẽ trở nên vô cùng căng thẳng.
Xem ra, Hạ Hương Thảo đã thực sự yêu Trần Tuấn Tú rồi.
Hạ Hương Thảo trước đây, bao gồm cả những người bạn trai hỗn loạn kia của cô ta, cũng chưa từng thấy cô ta vì ai mà lo lắng như vậy bao giờ.
“Đây là phòng của tôi, cô lập tức đi ra ngoài cho tôi.” Hạ Hướng Thảo chỉ vào cửa phòng rồi hét lên với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi hoàn toàn không thể hiện nét tức giận nào, cô chậm rãi đứng lên: “Vậy thì tạm biệt nhé.”
Hôm nay cô đến đây cũng chỉ là muốn xác nhận, chuyện này có phải là
do Hạ Hương Thảo và Trần Tuấn Tú bắt tay với nhau làm ra hay không thôi?
Nếu như đã có đáp án rồi, ở lại thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhất định là Trần Tuấn Tú đưa bức hình trên giấy chứng nhận kết hôn
cho Hạ Hương Thảo. Hạ Hương Thảo đã bị Trần Tuấn Tú lợi dụng rồi.