Trong bữa cơm tối Hạ Diệp Chi ăn hơi nhiều, nên giờ nôn nhiều hơn, mùi tỏa ra cũng khó ngửi hơn.
Bản thân cô không cảm nhận được, nhưng Mạc Đình Kiên lại cảm nhận mùi đó rất rõ ràng.
Anh chỉ hơi nhíu mày, đợi cô nôn xong, anh đưa khăn giấy cho cô lau, sau đó lại lục trong hộc xe lấy chai nước đưa cô.
“Xuống xe thôi.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên đã bình tĩnh trở lại.
Anh mở cửa bước xuống xe, cởi bỏ áo khoác và cả áo len bị dơ do dính
phần ói của Hạ Diệp Chi, chỉ còn lại áo lót ba lỗ mỏng trên người.
Mà ngược lại, trên người Hạ Diệp Chi lại không bị dính một chút xíu nào.
Lúc cô bước xuống xe, cũng vừa đúng lúc một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Cô quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên với duy nhất chiếc áo lót mỏng manh trên người, cô buột miệng hỏi: “Anh lạnh không?”
Lúc cô nhìn Mạc Đình Kiên, cũng vừa đúng lúc anh xoay đầu qua nhìn cô.
Nhìn cô có vẻ hơi mệt do mới nôn xong, khóe mắt cô vẫn còn đọng lại
chút nước mắt và hơi đỏ, da mặt hơi tái, môi mím chặt, chỉ khiến cho
người đối diện cảm thấy xót thương.
Cho nên lẽ ra sẽ là: “Em nói xem”, nhưng cuối cùng khi ra khỏi miệng anh lại là: “Không lạnh.”
Hạ Diệp Chi đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận câu nói khiêu khích từ Mạc Đình Kiên, sau đó cô sẽ đáp lại một câu “đáng đời”, nhưng thực tế
kết quả anh lại nói không lạnh.
Mạc đại thiếu gia quả nhiên không phải người bình thường, với nhiệt
độ xuống gần 0 độ, chỉ với chiếc áo lót mỏng tang mà anh lại không cảm
thấy lạnh.
Câu “Không lạnh” của Mạc Đình Kiên không phải chỉ là câu nói suông,
trong khi Hạ Diệp Chi lạnh đến run người khi đứng trong gió, anh lại
không hề có một chút phản ứng gì chứng tỏ anh lạnh.
Trong xe đã bị dơ, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên chỉ còn cách bắt xe về.
Còn về phần chiếc xe của Mạc Đình Kiên, anh nhắn vệ sĩ lái về.
Về đến nhà, hai người chia nhau đi tắm, Mạc Đình Kiên tắm trong phòng vệ sinh bên trong phòng sách, còn Hạ Diệp Chi dùng phòng tắm trong
phòng ngủ.
Lúc Hạ Diệp Chi bước ra từ phòng tắm, phát hiện Mạc Đình Kiên đã ngồi yên trên ghế sofa đơn trước cửa sổ với bộ đồ ngủ.
Anh không mở đèn lớn trong phòng, chỉ mở đèn chụp nhỏ bên cạnh, ánh
sáng vàng dịu của cái đèn bàn chụp rọi lên người anh, trông anh có phần
dịu dàng hơn.
Nhưng không ai hiểu rõ anh hơn Hạ Diệp Chi.
Toàn bộ những gì được gọi là dịu dàng của Mạc Đình Kiên thật ra đều là giả tạo.
Hạ Diệp Chi đi về hướng anh, định bụng ngồi xuống kế bên anh.
Nhưng bất ngờ cô vừa mới bước đến, đã bị tay Mạc Đình Kiên kéo giật cô vào lòng anh.
Anh đưa ly rượu vang trên tay mà anh đã uống một ngụm đến môi Hạ Diệp Chi: “Uống một ngụm.”
Hạ Diệp Chi nhíu mày đẩy ra: “Em không muốn uống.” sau khi rửa mặt xong cô không muốn ăn hay uống bất cứ thứ gì.
Mạc Đình Kiên cũng không ép buộc cô, tự mình hớp lấy một ngụm rồi đè môi cô xuống.
Giữ lấy miệng cô và sau đó anh truyền phần rượu trong miệng mình qua miệng cô.
Hạ Diệp Chi bị bất ngờ không chút đề phòng đã bị anh nốc cho đầy miệng rượu, xém chút nữa là cô bị sặc.
Mạc Đình Kiên đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, cử chỉ nhẹ nhàng, giống như muốn trấn an cô.
Hạ Diệp Chi sau khi bình tĩnh lại, cô liền đấm một phát thật mạnh vào ngực Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên đưa tay giữ lấy nắm đấm nhỏ bé của cô, đầu hơi nghiên
che đi biểu lộ cảm xúc trong mắt, anh điềm đạm nói: “Anh ta chính là lý
do khiến cho em trốn thoát khỏi vệ sĩ sao?”
Câu nói không đầu không đuôi của anh khiến cho Hạ Diệp Chi nghệch ra trong chốc lát, sau đó mới hiểu ra anh muốn nói gì.
“Ý anh là sao?” Anh nói cô trốn thoát vệ sĩ, để gặp Thẩm Sơ Hoàng sao?
Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn thẳng vào cô: “Em muốn rời xa tôi.”
“Anh đang nói gì vậy!” Hạ Diệp Chi thoáng giật mình, nhíu mày nói: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
“Em không đi chụp hình đám cưới, không muốn kết hôn với tôi.” Mạc
Đình Kiên nói mà trên cảm xúc trên mặt anh không thay đổi nhiều, nhưng
Hạ Diệp Chi lại cảm nhận được trong lời nói đó có chút kích động.
“Trước đó em đã giải thích với anh rồi, đó là… um…”
Mạc Đình Kiên hoàn toàn không muốn nghe cô giải thích, Hạ Diệp Chi nghĩ gì trong lòng, anh đều biết rất rõ.
Anh một tay ôm eo Hạ Diệp Chi, ly rượu trên tay còn lại vô tình rớt
xuống đất, nhưng vì bên dưới có lót thảm nên cái ly không bể, chỉ có
phần rượu còn lại trong ly bị chảy ra thấm vào tấm thảm.
Mạc Đình Kiên nương theo dáng ngồi của Hạ Diệp Chi trên người anh,
tay ôm lấy eo và đùi cô, ôm cô đứng dậy đi về hướng giường, sau đó hai
người quấn lấy nhau trên giường.
Hạ Diệp Chi có một chút không thoải mái.
Ngay vào khoảnh khắc anh chuẩn bị đưa vào, Hạ Diệp Chi đột nhiên ngăn anh lại, thở hổn hển hỏi anh: “Anh và Hạ Hương Thảo ly hôn rồi chứ?”
“Ùm.” Trên trán Mạc Đình Kiên mồ hôi lấm tấm, hơi thở gấp đáp trả một tiếng, chuẩn bị xông thẳng vào.
Ai ngờ, Hạ Diệp Chi lại một lần nữa ngăn anh lại: “Anh chưa đeo bao … mà!”
Những gì cô nói tiếp theo sau đó đã bị anh dùng sức phá tan tành.
Cô ngẩng chiếc cổ trắng nỏn của mình lên, môi cô hở khẽ phát ra tiếng rên nhẹ.
Mạc Đình Kiên cúi người, anh lưu lại một chuỗi những vệt ửng đỏ trên
chiếc cổ trắng ngần của cô, trông thô tục nhưng cũng có phần đáng yêu.
Eo của cô thon nhỏ lại rất mềm, luôn khiến cho Mạc Đình Kiên có cảm
giác chỉ cần anh dùng sức siết mạnh một chút là sẽ gãy ngay, và cũng
ngay thời điểm này, cái cảm giác muốn chiếm hữu, bạo lực trong lòng anh
con thú như trỗi dậy khiến cho anh muốn ngay lập tức siết mạnh vào để
cho eo cô bị gãy, để cho cô khóc lóc van xin anh…
Hạ Diệp Chi vẫn lo lắng chuyện Mạc Đình Kiên chưa đeo bao.
Mạc Đình Kiên bạo lực hơn, anh vào càng sâu hơn, khiến cho Hạ Diệp
Chi đến cả một câu nói ngắn gọn cũng phải kéo dài đứt đoạn liên hồi:
“Anh… đừng…ở trong…hai lần trước…nha…”
Ngay tại thời điểm này, anh không muốn nghe cô nói những lời này.
Anh cố ý lần tìm vị trí nhạy cảm của cô và dùng nó để tra tấn cô, cho đến khi cô chịu không nổi nữa, rồi chọn ngay vị trí chuẩn nhất và dùng
sức đẩy một phát…
Trong khoảnh khắc mơ hồ, Hạ Diệp Chi sực nhớ những lần gần đây Mạc Đình Kiên đều cho vào bên trong.
Giờ không phải là thời điểm thích hợp để bọn họ có con.
Cô không còn tỉnh táo mê mê hoặc hoặc nghĩ đến chuyện đó và cuối cùng miên man vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mạc Đình Kiên xoay người xuống giường, lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau người cho Hạ Diệp Chi.
Mi mắt anh khẽ nhíu, động tác nhẹ nhàng mềm mại và chậm rãi, anh tập
trung như thể nhà nghệ thuật đang nhẹ nhàng trân trọng một cực phẩm nghệ thuật.
Sau khi lau xong thân thể của Hạ Diệp Chi, anh khẽ vuốt phần tóc mái ở trước trán vẫn còn chút ướt của cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn,
anh nói khẽ vào tai cô đến mức dường như không nghe thấy tiếng: “Anh chỉ có mỗi mình em thôi.”
Hạ Diệp Chi mông lung như nghe được có ai đó thì thầm bên tai cô, cô
khẽ nhướng cặp mi nặng trĩu lên, hình dáng người trước mặt hiện ra mơ hồ không rõ ràng, nhưng cô biết người đó là Mạc Đình Kiên.
Cô thật sự rất buồn ngủ, cố sức đưa tay lên, nhưng giây tiếp theo tay cô đã bị một bàn tay to rộng ấm áp nắm lấy, trong lòng cô cảm thấy yên
tâm và nhắm mắt tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Mạc Đình Kiên ngồi ở cạnh giường, ngắm nhìn cô rất lâu sau đó, nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong mền.
Hôm sau.
Khi Hạ Diệp Chi tỉnh giấc, vị trí bên cạnh đã trống không.
Cô đưa tay rờ thử, không có cảm giác ấm, chứng tở Mạc Đình Kiên đã dậy được một lúc rồi.
Cô cố gắng gượng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhắm mắt nhẩm tính chu kỳ an toàn của mình.
Tính đi tính lại hình như cũng không chính xác lắm, vậy thì chỉ còn cách uống thuốc thôi.
Chuyện con cái, tạm thời cô chưa nghĩ đến.
Không chỉ vì mối quan hệ của cô và Mạc Đình Kiên chưa ổn định, mà bản thân cô vẫn còn rất nhiều dự định cần phải thực hiện.
Cô mới hai mươi hai tuổi, cái tuổi mà cuộc sống mới chính thức bắt
đầu, cô không có một người mẹ tốt, nhưng bản thân cô cũng có thể là một
người phụ nữ không đạt yêu cầu.
Cho dù hiện tại có con đi nữa, thì cô cũng không biết làm thế nào để chăm sóc đứa bé.