Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 224: Vậy anh cũng là của em




Tần Thủy San đến biệt thự đã được mấy ngày, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Đình Kiên cười.
Thường ngày Mạc Đình Kiên đều làm mặt lạnh, không có biểu cảm, khiến cho người khác vừa sợ lại không nhịn được muốn đến gần, nụ cười phát ra từ trong lòng như vậy giống như tăng độ sáng trên người anh, cả người đều trở nên rạng rỡ, khiến người khác vừa nhìn liền nhịn không được mà đắm chìm vào.
Cô im lặng không lên tiếng nắm chặt nắm tay, người đàn ông như vậy, mới có thể xứng với Tần Thủy San cô.

Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi ăn xong bữa cơm liền trở về phòng ngủ.
Không lâu sau thím Hồ mang trái cây tới.
Hạ Diệp Chi ăn trái cây xong, lúc đứng ở trước gương tắm đánh răng, xoay người nhìn về mặt kính nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy hình như mình mập lên rồi.
Mới có bao lâu đâu? Đã mập rồi?
Cô có nên ăn ít hơn một chút không?
Thế nhưng ăn ít hơn thì sẽ đói?
Hạ Diệp Chi xoắn xuýt đánh răng xong, lúc đi ra thì thấy Mạc Đình Kiên mặc áo choàng tắm ngồi một mình trên ghế sofa xem tài liệu.
Cả người tự nhiên toát ra sự ưu nhã cao quý, khiến Hạ Diệp Chi nhìn thấy liền cảm thấy phiền.
Mặc dù biết chuyện tối nay không liên quan đến Mạc Đình Kiên, nhưng cô vẫn không nhịn được thấy anh là giận.
Hạ Diệp Chi đi tới, đưa tay lấy tài liệu trong tay anh ném qua một bên, khoanh tay nhìn anh.
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu, nhìn bộ dạng muốn hỏi tội của cô, nhịn cười, nghiêm túc hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt anh thản nhiên, giọng điệu chân thật, khiến Hạ Diệp Chi không biết nói gì cho phải.
Cô xì hơi tức giận, đưa tay nhéo mặt Mạc Đình Kiên một cái.
Nhéo hai cái cô không nhịn được cười nhạo anh: “Một người đàn ông, làn da đẹp như vậy, nữ tính!”
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Nữ tính?”
Hạ Diệp Chi học dáng vẻ của anh, nhíu mày nhìn lại anh.
Mạc Đình Kiên duỗi cánh tay dài kéo cô vào trong lòng.
Một cánh tay khác siết chặt hông cô, tay kia từ dưới nách cô trượt ra phía trước, khẽ ngậm vành tai cô, giọng nói hơi trầm xuống, ẩn chứa uy nghiêm: “Nữ tính?”
Lỗ tai Hạ Diệp Chi nhạy cảm, bị kích thích hít một hơi, khẽ run: “Không có, anh không nữ tính!”
Lúc này Mạc Đình Kiên mới hài lòng, nâng đầu cô lên rồi nghiêng đầu hôn xuống.
Sau đó, trình tự giống như trước kia, hai người lăn lộn trên giường.
Nhưng…cũng không có làm gì được.
Dù sao Hạ Diệp Chi đang mang thai.
Hai tay Mạc Đình Kiên đặt chống ở bên cạnh Hạ Diệp Chi, cúi người ở phía trên cô, con ngươi sâu lắng dày đặc như bóng đêm, hơi thở không ổn định nói: “Làm sao bây giờ?”
Hạ Diệp Chi hả hê nhìn anh, vẻ mặt vô tội: “Không biết, đó là chuyện của anh, không biết đàn ông các anh giải quyết như thế nào.”
Thế nhưng ý cười dưới đáy mắt đã bán đứng cô.
Mạc Đình Kiên sầm mặt, không vui chạm mạnh vào người cô chỉ cách lớp vải mỏng, rước lấy quả đấm nhỏ của Hạ Diệp Chi.
Quả đấm nhỏ không đau không ngứa, Mạc Đình Kiên xoay người nằm phía sau cô, kéo cô vào trong lòng, đôi mắt hơi híp lại, giọng nói có hơi mệt mỏi: “Đừng nhúc nhích, ôm một lúc.”
“Buông ra.” Không phải Hạ Diệp Chi không muốn cho Mạc Đình Kiên ôm một lúc, mà là chỗ đó của anh đang chỉa vào cô…
Giọng nói của Mạc Đình Kiên càng trầm hơn: “Đừng nhúc nhích.”
Hạ Diệp Chi cảm nhận rõ phản ứng của anh kịch liệt hơn, lập tức sợ đến không dám lên tiếng, yên tĩnh cho anh ôm.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt, liền hỏi anh: “Làm sao vậy?”
“Nếu như không muốn nhìn thấy Tần Thủy San, để cô ta đi.” Anh nói xong lại bổ sung một câu: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Anh thật sự không có nghĩ đến, ông cụ Mạc lại làm loại chuyện này.
Nhà họ Mạc kinh doanh buôn bán có rất nhiều bạn hợp tác làm ăn, cha của Tần Thủy San là gíam đốc đài truyền hình, thân phận cũng không thấp, ông cụ Mạc là người cẩn thận như vậy, người đi theo ông cũng là người có kinh nghiệm, tuyệt sẽ không sơ xuất lớn như vậy.
Như vậy chỉ có thể nói rõ, Tần Thủy San xen lẫn trong đám nữ giúp việc bị đưa đến chỗ Mạc Đình Kiên là đươc ông cụ Mạc ngầm đồng ý.
Hạ Diệp Chi hừ một tiếng: “Em rất không muốn nhìn thấy cô ta, những không thể thả cô ta đi như vậy, xem nhà chúng ta là chợ bán thức ăn, muốn tới thì tới muốn đi thì đi?”
Nhà của chúng ta.
Ba chữ này đi sâu vào trong lòng Mạc Đình Kiên.
Thứ phía dưới vốn đã yên tĩnh đột nhiên lại trở nên hiếu động.
Khi Hạ Diệp Chi cảm nhận được, lập tức đẩy anh ra: “Tự giải quyết đi!”
“Không giúp anh sao?” Mạc Đình Kiên hiếm khi giở trò vô lại, dính tới sát hơn.
Anh cũng không có ôm quá chặt, nhưng Hạ Diệp Chi dùng sức chín trâu hai hổ cũng không đẩy anh ra được.
Hạ Diệp Chi có hơi mệt mỏi, đành phải nhìn anh: “Anh muốn em giúp thế nào?”
Mạc Đình Kiên không nói chuyện, nắm tay cô đưa xuống phía dưới, bao trùm tay cô nắm chặt…của anh.
Anh thoải mái than thở một tiếng: “Chính là như vậy…”
“Anh…nó..cái đó em…” Tuy rằng Hạ Diệp Chi và anh đã làm rất nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên dùng tay, có hơi ngượng ngùng và xấu hổ, ngay cả nói chuyện cũng không rõ.
“Cứ làm như vậy là được…” Cơ thể Mạc Đình Kiên siết chặt, ngay cả tiếng hít thở cũng đè nén.
Anh dùng miệng gặm nhẹ khuôn mặt Hạ Diệp Chi vài cái, dọc theo cổ cô xuống.
Đến khi không nhịn được, anh ngại Hạ Diệp Chi quá chậm, trực tiếp nắm tay cô làm nhanh hơn.
Lúc kết thúc, hai người đầy là mồ hôi.
Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua tay của mình, xoay bàn tay qua một bên.
Không đành lòng nhìn thẳng…
Mạc Đình Kiên lộ vẻ mặt thỏa mãn nhìn thấy biểu cảm xấu hổ ghét bỏ của cô, nhịn không được lại tiến tới hôn một cái: “Anh lau giúp em.”
Anh giúp Hạ Diệp Chi lau sạch sẽ xong mới đi vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra, anh phát hiện trên giường nhiều hơn một cái chăn.
Hạ Diệp Chi tự mình bọc trong chăn giường, nhét một cái gối vào chính giữa: “Tối nay không được vượt qua ranh giới này, bên kia là của anh, không được vượt qua!
Nếu không thì chia phòng ngủ đi.”
Cô cũng không muốn mỗi ngày đều phải dùng tay giúp Mạc Đình Kiên một lần, tay toàn là mùi chua. Truyện Khoa Huyễn
Người mang thai rất dễ bị mệt, cũng sẽ trở nên đặc biệt làm biếng.
Cô nói xong, liền chờ xem phản ứng của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhìn cái gối làm ranh giới kia, không nói một lời đi tới, chỉ về bên phía Hạ Diệp Chi, hỏi: “Bên này là của em?”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi gật đầu, cô nói chưa đủ rõ ràng sao?
Mạc Đình Kiên dời cái “ranh giới” qua bên giường, còn mình thì chui vào trong chăn của Hạ Diệp Chi: “Vậy anh cũng là của em.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Chỉ là mới ở trong phòng tắm tẩy rửa một lúc mà thôi, Mạc Đình Kiên bị thứ gì kỳ quái nhập vào người sao? Lại nói ra những lời như vậy?

Lúc này đã là mùa đông, thành phố Hà Dương vào mười hai giờ đêm càng lạnh thấu xương.
Tiêu Thanh Hà quấn quần áo ngồi ở trên ghế ở nhà ga Công Cao, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Hạ Lập Nguyên, để ông ta dặn tài xế tới đón đón mình.
Chẳng lẽ đêm nay bà phải ngủ ở đầu đường?
Một chiếc xe hơi từ cách đó không xa chạy tới, chậm rãi dừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi: “Bác gái?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.