Mạc Đình Kiên về đến phòng, trong đầu anh đang suy nghĩ lại về những gì Mạc Liên đã nói.
Không một sơ hở nào, mọi chuyện hoàn toàn hợp lý, thế nhưng, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Mạc Đình Kiên cảm thấy, anh cần phải gặp mặt Trần Minh Hoàn một lần.
Trần Minh Hoàn và Mạc Liên lấy nhau từ lúc còn rất trẻ, chẳng qua
những năm gần đây, tình cảm của vợ chồng bọn họ dần dần không còn tốt
như trước nữa.
Trong trí nhớ của anh, Trần Minh Hoàn là một người cẩn thận, dịu
dàng. Bên trong con người ông còn có sự lãng mạn thường thấy của người
làm nghệ thuật. Trước kia ông là một nghệ thuật gia nổi tiếng, nhưng bởi vì muốn dành nhiều thời gian ở bên Mạc Liên, cho nên ông không quá chú
tâm vào sự nghiệp của mình.
Ngược lại, những năm gần đây, ông bận rộn với công việc tổ chức triển lãm tranh, tham gia các hoạt động ở bên ngoài, thậm chí còn không trở
về nhà họ Mạc để đón tết.
Trong lòng Mạc Đình Kiên hạ quyết tâm, anh đi xuống lầu tìm một người giúp việc để hỏi số điện thoại của Trần Minh Hoàn.
Trước kia, khi anh còn sống ở nhà Mạc Liên, mối quan hệ giữa anh và
Trần Minh Hoàn khá tốt, thế nhưng sau khi anh trở về thành phố Hà Dương, hai người dần dần ít liên lạc, đến bây giờ, hai người không còn liên
lạc với nhau nữa.
Anh gọi điện thoại cho Trần Minh Hoàn.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới được kết nối.
“Xin chào?” Giọng nói của Trần Minh Hoàn rất dịu dàng, điểm này, Trần Tuấn Tú rất giống ông.
Mạc Đình Kiên trả lời một cách lãnh đạm: “Chú à, là cháu.”
Giọng điệu của Trần Minh Hoàn hơi ngạc nhiên: “Đình Kiên đó à?”
“Là cháu, bây giờ chú đang ở đâu thế, chú có thời gian không, chú
cháu mình gặp nhau tán gẫu một lúc nhé?” Trí nhớ của Mạc Đình Kiên về
Trần Minh Hoàn dừng lại ở rất nhiều năm trước, nhưng anh biết, Trần Minh Hoàn sẽ không từ chối mình.
Trần Minh Hoàn trầm mặc một lát, sau đó mới lên tiếng: “Dĩ nhiên là được, nhưng chú không thể về thành phố Hà Dương.”
“Cháu đang ở nước M, ở trong nhà của chú.”
Đầu dây bên kia lại trầm mặc.
Mạc Đình Kiên không thúc giục Trần Minh Hoàn, anh chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời chắc chắn của ông.
“Được rồi, buổi triển lãm tranh của chú sẽ kết thúc vào xế chiều ngày hôm nay, buổi tối chú sẽ về nhà, nhưng chuyện này cháu đừng nói cho cô
biết nhé.”
“Cháu biết rồi.”
Buổi tối Trần Minh Hoàn có thể trở về, như thế rất tốt.
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Đình Kiên hơi nheo mắt, trong đầu nhớ lại câu nói của Trần Minh Hoàn: “Đừng nói cho cô biết.”
Nếu như cẩn thận phân tích, trong câu nói này chứa đựng rất nhiều nội dung.
Không nói cho Mạc Liên biết chính là điều kiện kiên quyết để Trần Minh Hoàn đồng ý nói chuyện với Mạc Đình Kiên.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Mạc Đình Kiên không hề nhắc đến việc mình muốn nói là gì.
Hiển nhiên, Trần Minh Hoàn biết Mạc Đình Kiên muốn tìm ông để nói về chuyện gì.
Đây là sự ăn ý giữa những người thông minh.
Lúc chạng vạng tối, Mạc Đình Kiên và Trần Minh Hoàn gọi điện thoại thêm một lần nữa, hẹn gặp mặt ở một quán café.
Lúc Mạc Đình Kiên đến nơi là sáu giờ.
Anh gọi một cốc café, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, từ chỗ này có thể nhìn thấy vị trí cửa bãi đỗ xe, chờ Trần Minh Hoàn đến.
Anh chờ được nửa tiếng, đột nhiên nghe thấy vài tiếng thét lên.
Sau đó là những tiếng ồn ào và bước chân dồn dập.
“Trời ơi, có người bị xe đâm trúng!”
“Người kia sao rồi?”
“Nhanh gọi xe cấp cứu.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày, lúc đầu anh không quá để ý đến chuyện này.
Bỗng nhiên, anh giống như nhớ tới điều gì đó, đứng bật dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Anh đẩy đám người ở phía trước, đi đến trước mặt người bị xe đâm.
Người bị xe đâm trúng là một người đàn ông trung niên, chiếc áo sơ mi trắng trên người ông đã bị máu nhuộm đỏ, chỉ có phần cổ áo còn giữ được màu trắng, cả gương mặt bị đâm đến mức gần như không nhận ra được.
Mạc Đình Kiên ngồi xổm xuống, anh đưa tay ra lau vết máu trên mặt ông, loáng thoáng có thể nhận ra gương mặt lúc đầu của ông.
Người đàn ông này chính là Trần Minh Hoàn!
Động tác của Mạc Đình Kiên hơi dừng lại, gọi một tiếng: “Chú? Trần Minh Hoàn?”
Người đàn ông nằm trên mặt đất bỗng nhiên nhúc nhích ngón tay, sau đó không có tiếng động gì nữa.
Bên cạnh có người lấy ví tiền của Trần Minh Hoàn ra, nhìn thẻ căn cước rồi nói: “Người đàn ông này tên là Trần Minh Hoàn.”
“Trời ơi, ông ấy chính là họa sĩ Trần Minh Hoàn sao?”
“Con gái tôi vẫn luôn muốn được đi xem triển lãm tranh của ông ấy.”
Lúc này, cảnh sát đã đến.
“Mọi người tránh ra, nhường đường cho cảnh sát.”
Cảnh sát giải tán đám đông hiếu kỳ vây xem, sau đó đi đến chỗ Mạc
Đình Kiên: “Xin lỗi anh, làm phiền anh đứng lên, anh không nên ở đây làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng đứng lên, vẻ mặt không thay đổi, đi sang bên cạnh.
Anh nhìn cảnh sát đưa tay kiểm tra hơi thở của Trần Minh Hoàn, sau đó nói với người cảnh sát đứng bên cạnh: “Không còn hơi thở.”
Mạc Đình Kiên đi theo bọn họ đến cục cảnh sát, cảnh sát thông báo cho Mạc Liên.
Lúc Mạc Liên đến nơi, dáng vẻ của bà ấy giống như người vô hồn: “Minh Hoàn đâu? Minh Hoàn, anh ấy ở đâu?”
Cảnh sát ngăn Mạc Liên lại: “Bà Trần, mong bà hãy nén bi thương.”
Mạc Liên nhìn thấy Mạc Đình Kiên, bà ấy xông đến chỗ anh: “Đình Kiên
à, đã có chuyện gì xảy ra với chú của cháu thế? Sao lại có thể như vậy?”
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ có đôi mắt sưng đỏ, đang
không ngừng khóc trước mặt anh, nói: “Cô cháu mình qua nhìn chú ấy lần
cuối.”
Lúc Mạc Liên nhìn thấy thi thể của Trần Minh Hoàn, bà ấy ngất đi.
Một mình Mạc Đình Kiên đứng ở trước thi thể Trần Minh Hoàn, tâm trạng của anh rất nặng nề.
Cho dù Trần Minh Hoàn không phải là ba ruột của Trần Tuấn Tú, ông vẫn là ba của Mạc Gia Thành.
Tình cảm của Mạc Gia Thành và Trần Minh Hoàn vẫn luôn rất tốt.
Chuyện của Trần Minh Hoàn vẫn còn đang trong quá trình điều tra, sự
cố lần này là do người làm hay là ngoài ý muốn, tạm thời còn chưa có kết luận.
Toàn bộ quá trình đều do Mạc Đình Kiên phối hợp với cảnh sát, xử lý những chuyện này.
Chờ đến khi mọi chuyện được xử lý ổn thỏa, đã là nửa đêm.
Lúc này, ở trong nước đang là ban ngày.
Mạc Đình Kiên ngồi ở bồn hoa bên ngoài cục cảnh sát, anh gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi.
Chuông điện thoại vang lên, Hạ Diệp Chi nghe máy.
Giọng nói dịu dàng của Hạ Diệp Chi từ trong điện thoại truyền đến: “Đình Kiên à?”
“Chuyện về Trần Tuấn Tú, anh đã hỏi qua cô.”
“Cô nói gì thế anh?”
Mạc Đình Kiên kể lại những gì Mạc Liên đã nói với anh cho Hạ Diệp Chi nghe.
Hạ Diệp Chi trầm mặc một lúc, sau đó hỏi anh: “Anh cảm thấy mọi chuyện có giống như những gì cô nói không?”
Nhìn ra được, Hạ Diệp Chi không quá tin tưởng vào lời giải thích này.
Nhưng bây giờ không phải là lúc tìm hiểu tính chân thực của chuyện này.
Mạc Đình Kiên hơi khàn giọng nói: “Chú bị tai nạn xe cộ, ông ấy đã qua đời rồi.”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát mới phản ứng được, chú của Mạc Đình Kiên chính là ba của Mạc Gia Thành.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Anh đã thông báo cho Tiểu Thành chưa?”
“Đã có người thông báo cho thằng bé rồi.” Trong giọng nói của Mạc Đình Kiên lộ ra mệt mỏi.
“Bây giờ nước M đang là nửa đêm, anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, nếu anh cảm thấy mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lúc.” Cách xa như thế, cô
chỉ có thể dặn dò anh như vậy.
Hạ Diệp Chi vừa cúp điện thoại, Thời Dũng liền gọi đến.
Thời Dũng cũng nói với cô về tin tức Trần Minh Hoàn đã qua đời do tai nạn giao thông.
Thời Dũng nghe được tin tức này từ chỗ cấp dưới của Mạc Đình Phong.
Hạ Diệp Chi không biết, lúc Trần Minh Hoàn gặp tai nạn giao thông,
ông đang trên đường đi đến chỗ hẹn với Mạc Đình Kiên, cho nên vào lúc
này, cô chỉ nghĩ đó là một vụ tai nạn bình thường.
Cuối cùng, Hạ Diệp Chi nói: “Thời Dũng, anh đi cùng bọn họ đến nước
M, có lẽ ba của Mạc Đình Kiên sẽ cùng Tiểu Thành sang đó, tôi ở lại
thành phố Hà Dương cũng không có vấn đề gì, ngược lại một mình Mạc Đình
Kiên ở nước ngoài sẽ có rất nhiều bất tiện.”
Thật ra Thời Dũng cũng muốn đi theo Mạc Đình Kiên sang nước M, bây
giờ nghe Hạ Diệp Chi nói như thế, anh ta không còn lo lắng gì nữa. Trong ngày hôm đó, anh ta và mấy người Mạc Đình Phong bay sang nước M.