Sau khi hỏi, Cố Tri Dân còn chưa nhận được câu trả lời của Mạc Đình Kiên, thì Mạc Đình Kiên đã cúp luôn điện thoại rồi.
Cố Tri Dân giơ điện thoại di động tới trước mặt nhìn thoáng qua, hít một hơi: “Tính khí này!”
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Đình Kiên lập tức gọi cho Diệp Chi.
Đầu tiên điện thoại kết nối, vang lên một tiếng, sau đó liền nhắc nhở là ngoài vùng phủ sóng.
Mạc Đình Kiên gọi liên tiếp mấy lần, đều giống như vậy.
Anh bấm điện thoại nội bộ gọi Thời Dũng đến.
Thời Dũng nhanh chóng đi vào: “Cậu chủ, có chuyện gì không?”
“Đặt trước vé máy bay.” Nói xong, Mạc Đình Kiên lại lập tức đưa tay bác bỏ: “Không, chuẩn bị máy bay riêng.”
Dứt lời, anh liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra bên ngoài.
Thời Dũng thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, cũng đoán được có thể việc rất nghiêm trọng đã xảy ra, cũng không hỏi nhiều, chỉ cung kính nói: “Bây
giờ tôi đi sắp xếp ngay.”
Mạc Đình Kiên ra khỏi công ty, trực tiếp lái xe trở về nhà.
Anh thu thập hành lý đơn giản, từ trong phòng ra, đã nhìn thấy Mạc Hạ canh ở cửa, mong đợi hỏi: “Ba muốn đi đâu?”
Đã vài ngày Mạc Hạ không nhìn thấy Hạ Diệp Chi, nó biết mang theo vali hành lý là muốn đi xa nhà.
Mạc Đình Kiên hãm tay kéo vali hành lý lại, hơi rủ mắt nhìn Mạc Hạ: “Đi tìm mẹ con.”
Trong giọng nói của anh mang theo sự bình tĩnh và hờ hững chỉ người trưởng thành mới có.
Mạc Hạ đưa tay kéo góc áo của anh, khẽ nói: “Con cũng muốn đi.”
“Con không thể đi, quá xa.” Mạc Đình Kiên cũng không gỡ tay nó ra, chỉ hờ hững lên tiếng giải thích.
“Nhưng con nhớ mẹ, ba nhớ mẹ thì đi tìm mẹ, con cũng muốn đi tìm mẹ.” Rất hiếm khi Mạc Hạ biểu đạt suy nghĩ của mình rõ ràng như thế.
Mạc Đình Kiên sững sờ, nhưng vẻ mặt cũng không có thay đổi rõ ràng: “Ba không nói ba nhớ mẹ.”
“Hừ!” Mạc Hạ giận dỗi đi lên, khoanh tay, xoay người đưa lưng về phía anh.
Bây giờ nó đâu quan tâm có phải Mạc Đình Kiên nhớ Hạ Diệp Chi hay không, nó chỉ biết là Mạc Đình Kiên không đưa nó đi tìm mẹ.
Mạc Đình Kiên đưa tay kéo nó đến trước mặt, dặn dò: “Con ở nhà chờ chúng ta trở về.”
Âm thanh của anh bình tĩnh và bình thường như khi họp ở công ty,
nhưng nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ấn đường của anh hơi giãn ra, chứng tỏ
anh cũng hơi không kiên nhẫn với Mạc Hạ rồi.
Dù Mạc Hạ không bằng lòng, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
*
Mạc Đình Kiên mang người lái máy bay riêng đi tìm Hạ Diệp Chi.
Dù mục đích chủ yếu của Cố Tri Dân là đi tìm Thẩm Lệ, nhưng anh ta
đồng thời cũng là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn truyền thông
Thịnh Hải, nếu như anh ta không đến, tự nhiên sẽ có cấp dưới đi đến đó
xử lý mọi việc.
Người đoàn làm phim đều là người của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, mà bây giờ anh ta muốn đến, dĩ nhiên chính là lấy thân phận tổng giám
đốc tập đoàn truyền thông Thịnh Hải mà đến, chỉ có thể dẫn cấp dưới cùng đi máy bay.
Anh và Mạc Đình Kiên người trước người sau đi tới tới thôn nhỏ.
Máy bay hạ cánh, Mạc Đình Kiên lập tức lái xe trong đêm đi đến thôn nhỏ kia.
Khi anh đến thôn, là buổi chiều ngày thứ hai.
Tình hình trong thôn cũng không đến mức nghiêm trọng như báo cáo, nhưng cũng không lạc quan lắm.
Vì nhà ở trong thôn đều xây dựa lưng vào núi, nên có không ít phòng ở dựa vào núi.
Lúc đất đá lở, ngọn núi đất lở, đã bị bùn và đá chôn vùi, lũ còn xông thẳng vào mấy hộ gia đình trong núi, nhà cửa bị hư hỏng nghiêm trọng,
còn có nhân viên bị thương vong.
Mà nhà cách xa núi một chút, dù cũng bị tác động đến, nhưng ảnh hưởng không lớn, cơ bản có thể xem nhẹ.
Mà đoàn làm phim của Thẩm Lệ, ở chỗ khá xa núi, nên đoàn làm phim cơ bản không có việc gì.
Nhưng vì tháp tín hiệu xây ở trên đỉnh núi, ngọn núi bị lở hủy hoại
tháp tín hiệu, khiến điện thoại bị mất sóng, người khác không liên lạc
được với cô, cô cũng không thể liên hệ với người khác.
Khi trông thấy Mạc Đình Kiên, Thẩm Lệ không dám tin trừng lớn hai mắt: “Ông chủ!”
Tại sao Mạc Đình Kiên cũng tới?
Lúc này Mạc Đình Kiên căn bản hoàn toàn không để ý đến việc khác, vẻ
mặt căng thẳng đi đến trước mặt Thẩm Lệ, hỏi: “Hạ Diệp Chi có liên lạc
với cô không?”
Thẩm Lệ gật đầu: “Có liên lạc.”
Nghe vậy, trong mắt Mạc Đình Kiên chợt lóe ánh sáng, anh nắm lấy hai vai Thẩm Lệ, giọng điệu có chút vội vàng: “Lúc nào?”
“Hai… Hai ngày trước…” Thẩm Lệ bị phản ứng của Mạc Đình Kiên dọa sợ, nói hơi lắp.
Mạc Đình Kiên tới thôn này phải mất thời gian một ngày, mà Hạ Diệp
Chi hai ngày trước xuất phát, nếu như đến thì phải sớm đến rồi.
Mặt anh hơi biến sắc, xoay người định đi.
Thẩm Lệ thấy sự việc không thích hợp, vội đuổi theo anh hỏi: “Ông chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô liên tưởng đến trước đó, Hạ Diệp Chi nói muốn tới thăm đoàn làm
phim, sắc mặt đại biến hỏi: “Diệp Chi… cô ấy tới tìm tôi sao?”
Mạc Đình Kiên quay đầu liếc nhìn cô một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Đã xuất phát từ hai ngày trước rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Lệ tái đi: “Anh đi tìm cô ấy sao? Tôi cũng đi.”
“Cô ở đây chờ Cố Tri Dân tới.” Mạc Đình Kiên lạnh lùng, dứt khoát
quyết định thay cô, không có cho Thẩm Lệ có bất kỳ cơ hội phản bác nào,
nói xong cũng rời đi.
Thẩm Lệ cũng biết ở chỗ này tìm người, Mạc Đình Kiên thành thạo hơn cô nhiều.
Dù cô đi, có lẽ cũng chỉ gây thêm phiền phức, cũng chỉ có thể ở lại trong thôn chờ Cố Tri Dân tới.
Nhưng dù Mạc Đình Kiên tự mình được tìm người, cũng không khiến Thẩm Lệ an tâm lắm.
Trước đó Hạ Diệp Chi nói đến thăm đoàn làm phim, dù cô thấy hơi mong
đợi, nhưng cũng không cho là Hạ Diệp Chi thực sự đến, dù sao cô đã từ
chối rõ ràng rồi.
Không ngờ Hạ Diệp Chi tới thật, còn xảy ra chuyện này…
Trước đó mưa liên tiếp mấy ngày, hôm nay lại đột nhiên ngừng lại
Mưa ngừng, nhưng đường xá lạ hư hỏng nghiêm trọng.
Mạc Đình Kiên lái xe ra ngoài không bao xa, đã bị kẹt trong bùn.
Cấp dưới xuống xe nhìn tình huống đường, Mạc Đình Kiên cũng xuống theo.
Đường cái đều vòng quanh núi, hai người vừa xuống xe, Mạc Đình Kiên chỉ nghe thấy âm thanh “Ào ào”.
Anh ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy trên núi lại có đất đá đánh gãy cây cối trượt xuống.
Mạc Đình Kiên một tay kéo cấp dưới bên cạnh về phía sau, rồi lùi lại mấy bước.
Hai người vừa lui về sau, đám bùn đất và tảng đá đã trượt xuống với
tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng bao phủ xe của
Mạc Đình Kiên.
Trên núi còn có bùn đất và đá tảng cuốn theo cây cối lăn xuống.
Đường cái bị đứt mất một đoạn.
Mạc Đình Kiên nhìn đường cái bị phá hủy, vẻ mặt hết sức khó coi, cả người toát ra hơi thở u ám.
Nếu như, hôm qua, lúc Hạ Diệp Chi đi xe vào thôn, trên đường cũng gặp núi lở…
Ánh mắt Mạc Đình Kiên lại rơi xuống chỗ bị bùn đất và tảng đá phủ lên, chỉ lộ ra đèn chỗ đuôi xe.
Vẻ mặt anh không đổi, quay đầu nhìn cấp dưới bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Còn có đường khác sao?”
Cấp dưới vội vàng nói: “Còn có một con đường nữa, nhưng con đường đó
sớm đã bị đứt rồi, trước đó khi vào thôn, cũng là bởi vì con đường đó đã đứt nên chúng ta mới đi con đường này.”