Hạ Diệp Chi tựa vào lòng Mạc Đình Kiên, một cánh tay không còn sức
lực rũ xuống một bên, cánh tay còn lại miễn cưỡng kéo góc áo của anh.
Tuy trên người Mạc Đình Kiên đều là bùn, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nhịn không được cọ tới cọ lui trong lòng anh.
Trong lòng cô cứ yên tâm với anh như vậy?
Mạc Đình Kiên hiếm thấy không có nói lời khó nghe, mặc kệ cô cọ tới cọ lui trong lòng, anh cũng không đẩy cô ra.
Qua vài giây, Hạ Diệp Chi mới lên tiếng nói: “Có thể đi, nhưng em cần nghỉ ngơi một lúc.”
Thân thể của cô quá cứng ngắc, phải hoạt động một chút mới được.
Mạc Đình Kiên nghe vậy, cúi đầu nhìn cô.
Hạ Diệp Chi cũng ngẩng đầu nhìn anh, cô cong khóe môi mỉm cười.
Nụ cười dịu dàng mà anh chưa từng nhìn thấy.
Mạc Đình Kiên nhíu chặt chân mày, đưa tay sờ trán của Hạ Diệp Chi.
Tay của anh vừa mới đụng tới trán của Hạ Diệp Chi đã bị khí nóng trên người cô tản ra khiến anh phải rụt tay lại.
Anh kề sát trán Hạ Diệp Chi thử nhiệt độ, sau đó lại sờ lên trán của
mình cảm nhận nhiệt độ một hồi mới bình tĩnh nói: “em sốt rồi.”
“Thật sao?” Hạ Diệp Chi nói, sau đó đưa tay sờ trán của mình: “Chẳng trách em cảm thấy hơi nóng.”
Giọng nói của cô đã hết sức yếu ớt, cô ngoẹo cổ tựa vào lòng Mạc Đình Kiên, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Mạc Đình Kiên nhíu mày thật chặt.
Một tay anh đỡ Hạ Diệp Chi, trầm giọng nói: “Đứng vững vào.”
Tiếp đó anh ngồi xổm xuống, kéo tay Hạ Diệp Chi để cho cô ôm cổ anh.
Cả người Hạ Diệp Chi không có sức lực, ôm cổ của anh xong liền nằm
oặt trên người anh. Giọng nói hơi có chút mơ màng: “Anh muốn cõng em à?
Nhưng mà gần đây hình như em béo lên rồi, hơi nặng một chút…”
Mạc Đình Kiên mặc kệ cô nói sảng, cõng cô đi về phía trước.
Anh đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Em có nặng không?”
Mạc Đình Kiên lạnh nhạt trả lời: “Không nặng.”
Cô không những không nặng mà còn rất nhẹ.
Nếu như cô mập lên thêm chút nữa thì sẽ dễ nhìn hơn.
“À, vậy thì tốt…” Giọng cuối trở nên đặc biệt nhỏ, cho đến khi tắt hẳn.
Cũng may tình trạng của đoạn đường này tốt hơn cũng dễ đi hơn nhiều so với đoạn đường lúc trước khi Mạc Đình Kiên đến.
Nhưng cũng không thể tốt đến đâu.
Đường đất ở nông thôn mỗi khi trời mưa xuống giẫm một bước đều là
bùn. Mạc Đình Kiên chậm rãi bước từng bước, trên lưng còn cõng thêm một
người, cho dù thể lực của anh có tốt hơn nữa, đi lâu như vậy cũng có
phần chịu không nổi.
Hơn nữa người phụ nữ trên lưng anh thỉnh thoảng còn nói sảng.
“Em có nặng không?”
Mạc Đình Kiên đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô hỏi vấn đề này.
Anh rất bình tĩnh trả lời: “Rất nặng, vì thế bắt đầu từ lúc này tốt nhất là em im miệng đi, đừng nói chuyện nữa.”
“Ồ.” Hạ Diệp Chi sốt đến hồ đồ nên vô cùng ngoan ngoãn, cô vâng một tiếng rồi sau đó không nói chuyện nữa.
Mà Mạc Đình Kiên cũng cảm nhận được nhiệt độ trên người Hạ Diệp Chi càng lúc càng cao.
Không thể cứ để cho cô cứ sốt cao không hạ như vậy nữa, phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, khám bệnh.
Nhưng mà…
Mạc Đình Kiên giương mắt nhìn lại, xa xa nếu không phải là rừng rậm thì là bùn đất.
Không biết đã đi bao lâu, bên trong rừng cây ven đường có bóng dáng nhà cửa.
Mạc Đình Kiên bĩnh tĩnh nhìn một lát, sau đó liền cõng Hạ Diệp Chi đi tới.
Là một gian nhà ngói xây bằng gạch xanh, cực kỳ đơn sơ nhưng lúc này đối với bọn họ mà nói đó chính là nơi nghỉ ngơi tuyệt vời.
Cửa phòng đang mở.
Mạc Đình Kiên cõng Hạ Diệp Chi đi tới cửa thì nhìn thấy một ống chú
hơn năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế, cầm một con cá trêu chọc con mèo.
Ống chú nghe thấy động tĩnh vội ngẩng đầu nhìn lên, híp mắt hỏi: “Hai người cần gì?”
“Chúng tôi gặp phải núi lở, đến đây xin tá túc.” Mạc Đình Kiên nói rất đơn giản.
Nhưng ống chú nghe không hiểu tiếng phổ thông lắm, chỉ có thể nói tiếng địa phương.
Mạc Đình Kiên trao đổi với ống chú thất bại.
Nhưng cũng may ống chú có lòng tốt, thấy anh và Hạ Diệp Chi chật vật
như vậy, cũng đại khái đoán được bọn họ gặp phải chuyện gì, thế là cho
bọn họ vào.
Tuy nhà ở của ống chú rất đơn sơ, nhưng trong nhà rất sạch sẽ.
Ống chú dẫn anh tới phòng bếp, chỉ vào vại nước và nồi sắt lớn, ra ý rằng bọn họ nếu bọn họ muốn tắm rửa thì phải đun nước.
Nấu một thùng nước nóng cho bọn họ xong, ống chú lại đi tìm hai bộ
quần áo của mình đưa cho Mạc Đình Kiên, sau đó trở lại căn phòng trước
đó tiếp tục chơi đùa với con mèo.
Mạc Đình Kiên liếc mắt nhìn hướng ống chú rời đi, để Hạ Diệp Chi ngồi trên ghế xong, anh vỗ mặt cô nói: “Hạ Diệp Chi, tỉnh lại đi.”
Hạ Diệp Chi miễn cưỡng mở mắt ra, thấy người trước mắt là Mạc Đình Kiên cô chỉ nói một câu: “Em buồn ngủ quá.”
Sau đó nhắm hai mắt lại, an tâm ngủ thiếp đi.
Cô cứ yên tâm anh như vậy sao?
Mạc Đình Kiên hít sâu một hơi, uy hiếp cô nói: “Hạ Diệp Chi, tốt nhất em hãy mở mắt ra tự tắm rửa cho mình, nếu không tôi sẽ trực tiếp vứt em lại đây.”
Bị anh uy hiếp như vậy Hạ Diệp Chi mới miễn cưỡng mở mắt ra: “Anh sẽ không vứt em đâu… Em buồn ngủ quá… Anh tắm giúp em…”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên thay đổi liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Bộ dáng này của Hạ Diệp Chi nếu không tắm rửa, nghĩ cách hạ sốt thì đúng là cô sẽ sốt đến hỏng đầu.
Cho đến bây giờ trong trí nhớ của Mạc Đình Kiên cũng chưa từng có chuyện anh hầu hạ phụ nữ tắm rửa.
Thế nhưng anh vẫn đưa tay cởi bỏ quần áo của Hạ Diệp Chi, lúc giúp cô tắm rửa, động tác vừa trôi chảy lại thành thạo, phảng phất trước đây
anh đã từng làm chuyện như vậy…
Mạc Đình Kiên hơi dừng lại.
Người phụ nữ này có sức hấp dẫn gì lại khiến cho anh trước đây làm chuyện như thế này cho cô?
Theo lớp bùn trên người từ từ trôi đi, từng tấc da trắng nõn trên người cô cũng dần dần lộ ra.
Làn da của cô rất trắng, trắng đến có phần chói mắt.
Mạc Đình Kiên cảm thấy khí nóng xông lên người, anh cau mày nhắm mắt
lại không nhìn cô nữa, nhưng cảm xúc trên tay lại đặc biệt rõ ràng.
Đối với một người phụ nữ bị sốt thành ra dạng này vậy mà anh lại nổi lên phản ứng!
Mạc Đình Kiên cắn răng giúp cô tắm xong, liếc mắt nhìn ống chú giúp
bọn họ lấy quần áo, anh lặng lẽ cởi áo khoác xuống, sau đó cởi áo sơ mi
của mình xuống khoác lên người Hạ Diệp Chi.
Đoạn đường này cũng không có mưa gió gì, áo khoác của anh đều là bùn, nhưng áo sơ mi vẫn xem như sạch sẽ.
Anh ôm Hạ Diệp Chi vào phòng, sau đó vội vàng ra ngoài giội nước lạnh, lại giặt đồ của Hạ Diệp Chi đem vào phòng phơi lên.
Anh không biết dùng tay giặt đồ, nhưng giũ bùn trên quần áo vẫn có thể làm được.
Căn phòng ống chú sắp xếp cho bọn họ là ở lầu hai, ống chú nói chân của mình không tiện nên ở lầu một.
Mạc Đình Kiên để Hạ Diệp Chi trong phòng, lúc đi ra ngoài ở ngay chỗ
cầu thang anh nhìn thấy ống chú đang cầm tay vịn leo lên cầu thang.
Trong tay ống chú cầm một cái khăn ướt, một tay còn lại cầm một bình rượu trắng.
Lúc này Mạc Đình Kiên mới phát hiện chân ống chú hơi tập tễnh.
Anh bước xuống lầu, đi tới trước mặt ống chú nhận mấy thứ trong tay ông nói: “Cảm ơn.”
Tốc độ nói chuyện của ống chú chậm rì rì: “Cầm lấy cái này để hạ
nhiệt cho vợ của cậu, thời tiết này cũng không có chỗ để khám bác sĩ.”
Lần này, Mạc Đình Kiên mơ hồ hơi nghe hiểu tiếng địa phương.
Anh nhàn nhạt đáp một tiếng: “được.”
Ống chú gật đầu, sau đó lại xuống lầu.
Con mèo kia đi theo phía sau.