Mạc Đình Kiên cúi đầu, liếc nhìn ngón tay trắng nõn tinh tế của cô
đang bám vào cánh tay mình, cũng không bỏ ra, chỉ thấp giọng nói: “Điều tra cô không phải rất bình thường sao? Cô thật sự tưởng là nhà họ Mạc
chúng tôi có thể dễ dàng nhẫn nhịn nhà họ Hạ các cô tùy tiện làm bừa
sao?
Vẻ mặt anh nghiêm túc lạnh lẽo hiếm thấy, Hạ Diệp Chi lại muốn rùng mình.
Ngày đầu tiên Hạ Diệp Chi bước vào nhà họ Mạc, Mạc Đình Kiên đã sai
người điều tra cô từ gốc đến ngọn, đương nhiên biết cô thích Thẩm Sơ
Hoàng. Còn việc cô giả ngốc giả xấu, bởi thời gian đã quá lâu rồi nên
không thể tra rõ được.
Hạ Diệp Chi sững người, cũng không khỏi nghiêm túc lại: “Mạc Đình Kiên bảo anh điều tra?”
“Nếu không thì sao chứ?” Mạc Đình Kiên quay người đứng đối diện cô,
rũ mắt nhìn cô. Thấy cô bị dọa đến mức này, anh cũng không nói nhiều,
trực tiếp đi vào club Kim Hải.
Mạc Đình Kiên vốn muốn vào phòng riêng, nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy
anh lòng dạ xấu xa nên yêu cầu ngồi ngoài sảnh. Vì vậy hai người cuối
cùng vẫn tìm bàn gần cửa sổ ngồi.
Gọi món xong, Hạ Diệp Chi hỏi “Mạc Gia Thành”: “Bao giờ anh họ anh về?”
“Không biết.”
Mạc Đình Kiên nói xong thấy Hạ Diệp Chi không tin liền khoanh tay
trước ngực, mặt không cảm xúc nhìn cô nói: “Coi như biết lúc nào anh ấy
về, tôi cũng cần phải báo cáo hành trình của anh ấy cho cô à?”
Cũng có lý…
Hạ Diệp Chi cúi đầu, bỏ điện thoại trong tay xuống.
Có lẽ Mạc Đình Kiên chỉ là tiện tay tặng điện thoại cho cô thôi. Hành tung của anh bí mật, đương nhiên không muốn người khác biết được lộ
trình của anh. Hạ Diệp Chi cảm thán nghĩ, thực ra cuộc sống của Mạc Đình Kiên vẫn vất vả lắm.
Mạc Đình Kiên sống khá vất vả liếc nhìn Hạ Diệp Chi trước mặt, thấy
cô cau mày đầy “thương cảm”, cho là lời nói của mình quá nặng nề, nghĩ
nghĩ liền đọc ra một dãy số.
Hạ Diệp Chi mơ hồ: “Gì cơ?”
Mạc Đình Kiên nhẹ nhướng mày, như mất kiên nhẫn: “Số điện thoại của anh họ.”
Hạ Diệp Chi lập tức vui vẻ, vội vàng mở điện thoại chuẩn bị lưu số
vào danh bạ: “Anh đọc lại lần nữa đi.” Mạc Đình Kiên thấy cô vui vẻ như
thế kiên nhẫn đọc lại một lần.
“Cám ơn!” Hạ Diệp Chi lưu số điện thoại, vẻ mặt vui vẻ hỏi anh: “Anh
có muốn gọi thêm vài món nữa không.” Mạc Đình Kiên lạnh lùng: “Không
cần.”
Anh rõ ràng ngồi trước mắt cô, lại không thể nói thẳng với cô anh chính là Mạc Đình Kiên.
Tim đột nhiên tức nghẹn khiến cả bữa ăn khuôn mặt anh đều âm trầm.
Mà Hạ Diệp Chi không hề chú ý đến vẻ mặt anh, cô đang nghĩ đợi chút
nữa nên gọi điện thoại hay là gửi tin nhắn cho Mạc Đình Kiên. Vẫn là gửi tin nhắn thì hơn, gọi điện thoại cho anh xấu hổ lắm?
Cô cảm thấy, khả năng anh trực tiếp tắt máy rồi kéo số cô vào danh sách đen là rất lớn.
……
Hai người ăn cơm xong, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên một trước một sau đứng dậy rời đi, đến quầy phục vụ, cô thuận tiện đi thanh toán.
Lúc thanh toán lại gặp Hạ Hương Thảo và Thẩm Sơ Hoàng. Thẩm Sơ Hoàng nhìn Hạ Diệp Chi cười dịu dàng: “Chi Chi.”
“Vâng.” Hạ Diệp Chi gật gật đầu, không muốn để ý anh ta.
Hạ Hương Thảo nhìn hai người liếc mắt đưa tình, hận nghiến răng,
nhưng lại gắng gượng cười cười: “Sơ Hoàng, tiện thể thanh toán cho Chi
Chi luôn đi.”
“Không cần, tôi tự thanh toán được rồi.”
Hạ Diệp Chi vừa nói, nhân viên thu ngân đúng lúc cung kính đưa thẻ đen trả lại cho Hạ Diệp Chi: “Thưa cô, thẻ của cô đây ạ.”
Giọng nói của nhân viên thu ngân thu hút sự chú ý của Hạ Hương Thảo và Thẩm Sơ Hoàng.
Hạ Diệp Chi nhận lại thẻ: “Cám ơn.”
Mà khi hai người còn lại nhìn rõ tấm thẻ đen trong tay cô, vẻ mặt hoàn toàn chấn kinh.
Nhà họ Mạc là đứng đầu giới nhà giàu quyền thế, quản lý vô số sản
nghiệp bao gồm ngân hàng, phát hành độc quyền thẻ đen limited trên toàn
thế giới, ngay cả nhà họ Mạc phải là người có địa vị quan trọng mới có.
Tuy Hạ Diệp Chi lấy là thẻ phụ, nhưng cũng đủ nói lên được sự coi trọng của nhà họ Mạc đối với cô.
Hạ Diệp Chi thu hết biểu cảm của hai người họ vào trong đáy mắt, cúi
đầu liếc nhìn thẻ đen trong tay mình. Tấm thẻ đen này… giống như thật
trâu bò vậy.
Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói với bọn họ: “Chúng tôi đi trước.”
Vừa về đến xe, Hạ Diệp Chi liền hỏi “Hạ Gia Thành”: “Tấm thẻ này rốt
cuộc là thế nào?” Mạc Đình Kiên trả lời qua loa cộc cằn: “Dùng để mua
đồ.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy “Mạc Gia Thành” đang dọa cô, cô cảm thấy tấm thẻ trên tay như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, liền lập tức trả lại cho
“Mạc Gia Thành”: “Giờ cũng mời anh ăn cơm rồi, thẻ này trả lại anh.”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng liếc nhìn cô, lại ném thẻ trở lại.
“Anh làm gì thế?” Hạ Diệp Chi lại nhét cho anh.
Mạc Đình Kiên trực tiếp cầm lên ném ra ngoài cửa, giọng điệu bình
tĩnh lạnh nhạt như đang nhận xét món ăn hôm nay có ngon hay không:
“Không cần thì ném đi.” Hạ Diệp Chi mở cửa xe nhặt thẻ về.
Cô cũng không dám lại đưa cho “Mạc Gia Thành” nữa, cô không dám chọc
vào cậu ấm này. Đợi Mạc Đình Kiên về đưa thẻ cho anh ấy là được rồi.
……
Ngày hôm sau.
Hạ Diệp Chi bắt xe buýt đến tập đoàn Hạ thị, chủ yếu vì taxi đắt quá. Cô vừa xuống xe buýt liền thấy một người cô không muốn gặp. Thẩm Sơ
Hoàng đi về phía cô: “Chi Chi”
Hạ Diệp Chi lùi về phía sau hai bước: “Có chuyện gì?”
Thẩm Sơ Hoàng dường như không cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô, đáy
mắt lóe lên một tia thất lạc, lại thêm vài phần sắc thái sầu muộn nhẹ
nhàng: “Chính là muốn gặp em, nói chuyện riêng với em hai câu.”
So với anh ta, thái độ của Hạ Diệp Chi thờ ơ hơn nhiều: “Giờ anh đã nói xong hai câu rồi, tôi còn phải đi làm, đi trước đây.”
Đúng là trước đây cô thích Thẩm Sơ Hoàng, nhưng đó là vì bị đàn ông
khốn nạn làm mờ mắt, cô tự động thêm cho Thẩm Sơ Hoàng một tầng kính lọc nên cảm thấy anh ta chỗ nào cũng tốt.
Bây giờ mất đi lớp kính lọc, đối với cô mà nói Thẩm Sơ Hoàng chỉ có
một thân phận, đó chính là — bạn trai của Hạ Hương Thảo. Thẩm Sơ Hoàng
cười tự giễu, đè thấp giọng nói: “Anh ta đối tốt với em thì anh yên tâm
rồi.”
Hạ Diệp Chi: “……” Tiêu Thanh Hà còn không nói với cô những lời như vậy, Thẩm Sơ Hoàng lấy đâu ra dũng khí nói với cô như thế?
“Anh đã rảnh rỗi thế thì đến bệnh viện kiểm tra xem đi.” Không phải là rơi não rồi chứ.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Diệp Chi, sự mất mát trên mặt dần dần thu lại, lộ ra vẻ mặt nhất định phải đoạt được.
Hạ Diệp Chi biểu hiện lạnh nhạt như vậy nhất định là vì tránh hiềm
nghi. Cô thích anh ta nhiều năm như thế, không thể nào nói không thích
là không thích ngay được. Mạc Đình Kiên ngay cả thẻ đen giới hạn trong
nội bộ gia tộc cũng có thể đem cho Hạ Diệp Chi, nhất định là đối với cô
rất tốt.
Nhà họ Thẩm mấy năm nay đang xuống dốc, chỉ cần anh ta dỗ dành được
Hạ Diệp Chi, đến lúc đó để Hạ Diệp Chi thổi gió bên gối nhờ Mạc Đình
Kiên cho nhà họ Thẩm chút lợi ích cũng có thể làm cho tình huống nhà họ
Thẩm trở nên tốt hơn.
……
Hạ Diệp Chi đến phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống, Hạ Hương Thảo đã đến rồi.
Ánh mắt cô ta không giấu được niềm vui khi người khác gặp họa: “Bố gọi cô vào phòng làm việc của ông một chuyến.”
“Ông ấy có chuyện gì à?” Hạ Diệp Chi cầm điện thoại đứng dậy nhìn cô ta.
Hạ Hương Thảo rõ không muốn nói nhiều: “Đi vào thì biết thôi.”
Đến phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên, Hạ Diệp Chi liền nhìn thấy giám đốc phòng thị trường bị cô dùng kích điện đánh ngất hôm qua.