Hạ Diệp Chi bước chân vào, cố ý không đóng cửa, còn nở nụ
cười vô tội: “Giám đốc Tôn đã xuất viện rồi à? Hôm nay tôi còn định vào bệnh viện thăm giám đốc đấy.”
Tôn chính Hoa – Giám đốc thị trường, đã kết hôn và có một
con gái, vợ anh ta rất ghê gớm, trước đây vì Tôn Chính Hoa ở công ty léng phéng với đồng nghiệp nữ mà chị ta đuổi đến tận công ty để chỉnh đốn lại ông ta.
Từ lúc đó trở đi cả công ty đều biết Tôn Chính Hoa sợ vợ.
Hôm qua là ngày đầu tiên cô đi làm thì đã đắc tội với giám
đốc bộ phận, tất nhiên phải làm một số công tác chuẩn bị.
Tôn Chính Hoa vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, cơ mặt co rúm hai
cái, cô gái này nhìn qua nhỏ bé yếu ớt, nhưng không ngờ cô ta lại
chẳng sợ gì hết.
Ông ta ở công ty đã hơn mười năm, không thể nào bị một cô gái ăn hiếp được!
Từ đáy mắt Tôn Chính Hoa hiện lên sự hung ác nham hiểm, bắt
đầu lạnh lùng không mở lời và còn không đếm xiể tới Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi tất nhiên cũng chẳng để ý, cô trực tiếp đến trước mặt Hạ Lập Nguyên: “Bố tìm con có việc gì?”
Mặc dù trong tâm cô hiểu rất rõ, cha con Hạ Lập Nguyên vì
không hài lòng với cô mà mượn gió bẻ măng, thế nhưng cô lại vờ như không biết.
Hạ Lập Nguyên mặt lạnh tanh, nghiêm giọng: “Chi Chi, nếu con
không hài lòng với công việc mà ta sắp xếp cho con, có thể trực
tiếp tìm và nói với ta, con trút giận lên người giám đốc Tôn là
sao? Chuyện này mà truyền ra, người khác cho rằng con gái Hạ Lập Nguyên
ta ở công ty hống hách cỡ nào! Sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty!”
Hạ Diệp Chi cũng không ngắt lời để thanh minh cho bản thân,
mà cô nghiêm túc nghe hết, giả bộ bất ngờ nói: “Xem ra hậu quả rất nghiêm trọng.”
Hạ Hương Thảo hừ lạnh một tiếng: “Đã biết hậu quả nghiêm trọng, giờ cô còn không xin lỗi giám đốc Tôn đi!!”
Hạ Diệp Chi căn bản không quan tâm đến Hạ Hương Thảo, mà quay
đầu nhìn Hạ Lập Nguyên, cô nghiêm túc nói: “Bố, nói đến việc
ảnh hưởng đến hình ảnh công ty thì việc của chị đã xử lí xong
chưa? Mấy hôm trước con thấy trên mạng có người nói, bọn họ lại
thấy chị đến club Đỏ tham gia tiệc tùng.”
Hạ Hương Thảo nghe thấy, mặt trắng bệch lên tiếng thanh minh: “Bố, con…..”
Hạ Diệp Chi ngắt lời cô ta, cười nói: “Con tất nhiên biết
chị con không phải loại người như thế, chị con làm sao có thể
đến club Đỏ? Con thấy chắc chắn đây là đối thủ cạnh tranh làm
ăn cố ý tung tin đồn hãm hại chị thôi, tục ngữ có câu: Nuôi mà
không dạy là lỗi của người cha, bọn họ nghĩ là bố không dạy dỗ chị tử
tế, từ đó cho rằng Hạ thị là một tập đoàn không quá đàng hoàng.”
Hạ Diệp Chi nói rất nghiêm túc, chính cô suýt chút nữa cũng tin.
Những hình ảnh và video không đúng chuẩn mực của Hạ Hương
Thảo hôm đó lên hotseach đã được Hạ Lập Nguyên gỡ xuống.
Nhưng sau đó lại bị người nào đó tìm ra và đăng lên một
ngày một đêm, Hạ Lập Nguyên dùng hết các mối quan hệ nhưng vẫn không thể gỡ xuống, chỉ có thể chờ lượng tìm kiếm về Hạ
Hương Thảo giảm bớt rồi mua chuộc các trang mạng bảo họ xóa
những hình ảnh và video của Hạ Hương Thảo.
Mấy ngày nay không dễ gì chuyện mới lắng xuống, Hạ Lập
Nguyên không ngờ được rằng Hạ Hương Thảo lại đến Club Đỏ chơi
bời!
Còn Hạ Diệp Chi thì thành công trong việc dời sự chú ý của
Hạ Lập Nguyên, mặc dù ông ta cũng muốn gây áp lực cho Hạ Diệp
Chi nhưng với ông ta thì chuyện của Hạ Hương Thảo quan trọng hơn.
Hạ Lập Nguyên lạnh lùng nói: “Các người ra ngòai đi”
Hạ Diệp Chi bước ra trước, Tôn Chính Hoa mặc dù không can tâm
nhưng cũng biết chủ tịch muốn xử lí việc gia đình nên chỉ đành
nghe theo mà ra ngoài.
Ông ta vừa đi ra thì nhìn thấy Hạ Diệp Chi khoanh tay đứng ngoài cửa chưa đi.
Hạ Diệp Chi nhếch môi, ý cười không chạm đáy mắt, khuôn mặt
trắng trẻo lộ vẻ lạnh lùng: “Gíam đốc Tôn, chủ tịch nói tôi
chút giận lên đầu ông, những lời này do anh nói ra sao?”
Tôn Chính Hoa nhìn dáng vẻ lạnh lùng quyến rũ của Hạ Diệp Chi
thì thấy như có chiếc móc câu, câu lòng ông ta làm ông ta ngứa
ngáy.
Ông ta không cao, đứng trước Hạ Diệp Chi cũng chẳng nhỉnh hơn, chỉ có thể hất cằm để thêm sức mạnh: “Đợi chủ tịch xử lí
xong việc gia đình, cô chờ đấy, cô bây giờ cầu xin tôi, tôi có
thể xin chủ tịch giúp cô một đường lui.
Hạ Diệp Chi cười châm biếm, Tôn Chính Hoa cho là cô sợ rồi muốn nịnh hắn, trong lòng đắc ý.
Lúc này, anh ta nhìn thấy Hạ Diệp Chi đột nhiên nhấc chân
lên, trong lòng có dự cảm không lành, ngay lập tức anh ta lấy tay che háng và hét lên đau đớn: “A...”
Hạ Diệp Chi hừ lạnh một tiếng, rồi lấy khăn tay ra lau giày,
nói: “Là ông tự nói, tôi trút giận lên người ông, bây giờ ông được
mãn nguyện rồi đấy.”
Tôn Chính Hoa đau đến độ mặt trắng bệch, chỉ tay vào cô ấy mà nói không rõ ràng: “Cô…….tôi…….”
Hạ Diệp Chi trước đây đã từng sống ở khu ổ chuột nửa năm,
có những hôm trời tối cũng gặp phải những tên lưu manh, mặc dù lúc đó cô đã hóa trang xấu đi, thế nhưng cô vẫn là con gái tự nhiên cũng có những lúc bị quấy rối.
Vì vậy, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ sợ bị quấy rồi
Đối với lọai quấy rối công sở, người bình thường sẽ chọn
cách im lặng, lẽ đương nhiên, Tôn Chính Hoa bị cô “dạy dỗ” cũng
không thể đi kể khắp nơi mà chỉ có thể bấm bụng chịu đựng.
Có điều, cô ấy chắc chắn, Tôn Chính Hoa sẽ không để yên đâu.
……
Ở nơi khác, phòng chủ tịch.
Sau khi Hạ Diệp Chi và Tôn Chính Hoa ra ngoài, Hạ Lập Nguyên
đùng đùng tức giận nói với Hạ Hương Thảo: “Trước đây con đã
nói những gì? Bảo con dạo này an phận chút đi, con còn đến
Club Đỏ! Trong mắt con còn có bố hay không?”
“Bố!” Hạ Hương Thảo không ngờ Hạ Diệp Chi sẽ “bật” lại cô ta, cô ta luống cuống nói: “Đó đều là bạn của con, gia đình đều có quyền có thế, nói không chừng chúng ta sẽ được nhờ! Nếu con
cứ không tham gia tụ tập thì bọn họ có thể sẽ chẳng chơi với
con nữa, như vậy chẳng phải con đã mất đi cơ hội rất lớn rồi ”
“Hừ! Bạn ư? Cái đám con gái chỉ ăn chơi thác loạn thì bạn
bè gì? Con còn chưa đủ tai tiếng hay sao, bố mất mặt vì con
chưa đủ sao? Việc quan trọng nhất với con bây giờ là giữ chặt
Thẩm Sơ Hoàng!”
Hạ Lập Nguyên lăn lộn thương trường bao nhiêu năm nay, dày dặn
kinh nghiệm, chuyện ở club Đỏ là ông hiểu quá rõ, tầm nhìn cũng
xa hơn Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo bị Hạ Lập Nguyên mắng, khó chịu trong lòng, nhưng
cô ta biết Hạ Lập Nguyên thương cô, vì vậy mới đem món nợ này
đổ lên đầu Hạ Diệp Chi.
Mặc dù cô ta thấy mình không sai, nhưng để Hạ Lập Nguyên bớt
giận cô ngoan ngoãn nhận lỗi: “Bố, con biết con sai rồi, con sẽ
giữ thật chặt Thẩm Sơ Hoàng.”
Hạ Lập Nguyên thở dài: “Haiz, được rồi, con đi làm đi.”
……
Hạ Diệp Chi trở về căn phòng caro, phân tâm với đống tài liệu.
Cô có số điện thọai của Mạc Đình Kiên rồi, thế nhưng tối
qua về cô lại lưỡng lự cuối cùng cũng không dám gọi cho Mạc
Đình Kiên.
Bây giờ là 9 giờ rồi, bên Mỹ chắc là 8 giờ tối, chắc giờ này anh ấy vẫn chưa ngủ.
Hay là gửi tin nhắn?
[ Tôi là Hạ Diệp Chi, anh ở Mỹ vẫn ổn chứ?]
Nói thế có hợp lí không nhỉ? Liệu có đường đột quá không?
Hạ Diệp Chi xóa xóa sửa sửa, cuối cùng gửi tin nhắn: [ Tôi
là Hạ Diệp Chi, cảm ơn anh tặng tôi cái điện thoại, tôi rất
thích. ]