Lúc này, ngoại trừ theo Lưu Chiến Hằng, cô không còn cách nào khác.
Không cần biết Lưu Chiến Hằng muốn làm gì, bởi cô là người trưởng thành nên có thể suy nghĩ và hành động, cũng có thể nghĩ ra cách giảI quyết.
Nhưng Mạc Hạ thì quá nhỏ, cô không thể để cho Mạc Hạ xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Lưu Chiến Hằng giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn sang cô: “Một phút.”
“Cảm ơn.” Hạ Diệp Chi nói xong liền xoay người đóng cửa lại.
Cửa vừa được đóng lại, Ly đã bất mãn nói: “Sao ngài lại đối xử với cô ta lịch sự như vậy, vừa rồi tôi đã nói cứ mở cửa trực tiếp đưa cô ta đi là được!”
Lưu Chiến Hằng không nói lời nào mà chỉ quay lại lạnh lùng nhìn cô ta.
Ly lập tức nín bặt, cung kính cúi đầu không nói thêm một tiếng.
Lưu Chiến Hằng lúc này mới nói: “Nói ít làm nhiều.”
Ly cắn cắn môi: “Vâng.”
Trong phòng.
Hạ Diệp Chi đóng cửa lại rồi nhanh chóng tìm chiếc điện thoại mà Mạc Đình Kiên để lại cho cô lúc trước, cô tìm số Mạc Đình Kiên rồi nhanh chóng soạn tin nhắn.
“Anh ta hành động rồi, đón Hạ Hạ đi.”
Thời gian khẩn cấp nên Hạ Diệp Chi chỉ có thể soạn mấy chữ như vậy.
Tuy nhiên, chỉ mấy chữ này thôi cũng đủ để Mạc Đình Kiên kịp ứng biến xử lý.
Sau khi Hạ Diệp Chi gửi tin nhắn đi thì xóa sạch mọi dữ liệu trong điện thoại rồi chuyển sang chế độ im lặng, sau đó cho điện thoại vào túi áo của Mạc Hạ.
Nếu cô đoán không sai, thì bên trong chiếc điện thoại này có lẽ đã được cài đặt định vị.
Cô để lại điện thoại cho Mạc Hạ thì cho dù Lưu Chiến Hằng gây bất lợi cho Mạc Hạ thì Mạc Đình Kiên cũng có thể tìm được Mạc Hạ ngay.
Làm xong mọi chuyện, Hạ Diệp Chi mới hít sâu một hơi, choàng khăn quàng cổ lên rồi nhanh chóng đi tới cửa, mở cửa không một chút hoang mang.
Cô đi ra ngoài, chậm rãi đóng cửa lại.
Ly cực kỳ bất mãn với Hạ Diệp Chi nên cô ta cười khẩy nói: “Hạ Diệp Chi, cậu chủ cho cô một phút nhưng bây giờ đã sắp được hai phút rồi!”
Nói gì là chuyện của Ly còn nghe hay không là chuyện của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhìn Lưu Chiến Hằng: “Đi thôi.”
Ly thấy Hạ Diệp Chi ngó lơ lời nói của mình nên chuẩn bị nổi khùng, tuy nhiên cô ta nhìn thoáng qua sắc mặt của Lưu Chiến Hằng rồi miễn cưỡng im miệng.
Thật ra Ly là một người rất điềm tĩnh, có điều bởi vì Lưu Chiến Hằng tỏ vẻ thích thú với Hạ Diệp Chi nên Ly không thể đối xử với Hạ Diệp Chi một cách điềm tĩnh được.
Phụ nữ lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng muốn gây khó dễ cho người phụ nữ khác.
Ly cũng không phải là ngoại lệ, cô ta thầm yêu Lưu Chiến Hằng nhưng chưa từng nghĩ đến việc làm sao để bày tỏ tình yêu với anh ta, cũng không vì mình mà tranh thủ, trái lại khi biết Lưu Chiến Hằng thích thú với Hạ Diệp Chi thì bắt đầu gây khó dễ cho Hạ Diệp Chi mọi lúc mọi nơi.
Một người phụ nữ thông minh cũng có thể biến thành kẻ ngốc vì tình yêu.
Thấy cô ta cũng chỉ là một kẻ ngốc nên Hạ Diệp Chi không tính toán với cô ta.
Lưu Chiến Hằng liếc nhìn cửa phòng rồi đưa Hạ Diệp Chi đi.
Có điều, cái nhìn cuối cùng của anh ta khiến cho Hạ Diệp Chi hơi bất an.
Bây giờ cô đã mất lòng tin vào Lưu Chiến Hằng nên sẽ càng không tin rằng Lưu Chiến Hằng sẽ thực sự buông tha cho Mạc Hạ dễ dàng như vậy.
Những người tốt bụng thì từ trong xương tủy đã tốt bụng rồi còn những kẻ đội lốt người tốt thì sự độc ác sẽ càng hiện rõ hơn.
Lưu Chiến Hằng chính là loại người thứ hai.
Hạ Diệp Chi không tin anh ta còn chút lòng tốt nào, chỉ hy vọng sự độc ác trong lòng anh ta không quá mức xấu xa.
Mạc Đình Kiên ở sát bên cạnh nên nếu Mạc Đình Kiên có thể nhanh một chút thì Mạc Hạ sẽ không xảy ra chuyện gì hết.
Trong lòng Hạ Diệp Chi đang suy nghĩ rất nhiều chuyện nên bước chân hơi chậm lại.
Ly vẫn nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, thấy cô đi chậm như vậy liền đưa tay lôi cô đi.
Hạ Diệp Chi nhìn cô cười mỉa mai.
Sắc mặt của Ly đột nhiên trở nên rất khó coi, định lên tiếng thì nghe thấy Lưu Chiến Hằng nói: “Buông cô ấy ra.”
“Cậu chủ!” Tuy Ly không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ tay Hạ Diệp Chi ra.
Khi Ly thả Hạ Diệp Chi ra còn hừ với Hạ Diệp Chi một tiếng rồi đi lên đầu để dẫn đường.
Sau khi xuống lầu, bọn họ chưa đi ngay.
Hạ Diệp Chi để ý thấy Lưu Chiến Hằng nháy mắt ra hiệu với Ly, sau đó Ly liền đi triệu tập thuộc hạ.
Đợi đám đàn em có mặt đầy đủ, Ly để tách hai tay ra song song, đám đàn em liền tách chia làm hai nhóm.
Ly chỉ vào một trong số họ nói: “Các cậu dẫn theo người lái xe rời khỏi biệt thự bằng cửa sau, những người còn lại thì đi theo chúng tôi bằng cửa trước.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, liền quay lại nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nhìn sang, cuối cũng cũng nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Hạ Diệp Chi như ý nguyện nên khóe miệng anh ta khẽ cong lên: “Diệp Chi, có muốn đánh cược với tôi không.”
Hạ Diệp Chi cực kỳ cảnh giác nhìn anh ta: “Cược gì?”
“Đương nhiên là đánh cược xem Mạc Đình Kiên có thể đoán đúng chuyện chúng ta sẽ đi ra bằng cửa trước hay cửa sau?” Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng vô cùng phấn khởi, giống như một đứa trẻ sắp có được món đồ chơi yêu thích của mình vậy.
Lúc Hạ Diệp Chi nhìn thấy hành động của Ly thì cô đã mơ hồ đoán được Lưu Chiến Hằng sai Ly làm gì rồi.
Năm đó khi cô đốt cháy biệt thự của Lưu Chiến Hằng để chạy trốn, Thẩm Sơ Hoàng cũng dùng cách này để giúp cô chạy trốn.
Cách thức quen thuộc như vậy làm cho Hạ Diệp Chi chợt lóe lên một suy nghĩ nên cô nheo mắt hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh quen Thẩm Sơ Hoàng sao?”
“Đương nhiên là tôi biết anh chàng mối tình đầu đó của cô.” Biểu cảm trên mặt Lưu Chiến Hằng lại càng phấn khởi hơn: “Diệp Chi, cô không biết sao? Năm đó khi giúp cô chạy trốn khỏi thành phố Hà Dương, cũng có công lao của tôi đấy.”
Nhưng không biết anh ta nhớ ra chuyện gì mà lập tức chuyển thành vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Tiếc là lẽ ra chúng ta có thể chính thức quen biết nhau tại Úc, nhưng Mạc Đình Kiên lại cho người theo dõi cô quá sát sao, giải quyết hết đám thanh niên nghiện ngập xấu xa đó, ngay cả cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân tôi cũng không có, đúng là đáng tiếc…”
Đầu Hạ Diệp Chi như muốn nổ tung, mãi một lúc sau cô mới phản ứng lại.
Cô lẩm bẩm hỏi: “Như vậy là ý gì?”
Lưu Chiến Hằng rất kiên nhẫn giải thích cho cô: “Đám thanh niên xấu xa đó là tôi thuê, vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng bọn chúng đã bị người của Mạc Đình Kiên giải quyết trước, không cho tôi cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Lúc trước anh từng nói tôi đã cứu anh là giả sao?” Khi Hạ Diệp Chi ở Úc đúng là đã gặp bọn xấu vài lần, cũng từng gọi điện báo cảnh sát.
Lúc đó Lưu Chiến Hằng nói cô từng cứu anh ta và cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại xem ra, sự xuất hiện của Lưu Chiến Hằng hoàn toàn là một trò lừa gạt.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Hạ Diệp Chi bỗng rùng mình.
Đồng thời, tự đáy lòng Hạ Diệp Chi cũng vô cùng kinh ngạc.
Khi ở nước ngoài, cô bụng bầu lớn, quả thật là không tiện chút nào và cũng gặp phải vài chuyện.
Nhưng khi đó cô chỉ nghĩ là mình may mắn cho nên lúc nào cũng có thể hóa nguy thành an.
Mãi đến một đám thành phần bất hảo ở sát vách, cô mới phát hiện Mạc Đình Kiên luôn cử người đi theo cô.