Hạ Diệp Chi mím môi: “Cậu không nói, tớ tự mình đi thăm dò.”
Tần Thủy San có chút cạn lời: “Tớ biết. Có điều, cậu đừng chỉ nghĩ tới những việc này, kịch bản cũng phải viết đó.”
Hạ Diệp Chi vén tóc bên tai, nói: “Ăn tết trước, toàn bộ giao cho cậu.”
Ánh mắt Tần Thủy San sáng lên: “Tớ đã nói với cậu rồi, bây giờ tớ liền nói cho cậu biết chỗ Tô Miên ở.”
Sau khi biết địa chỉ nhà Tô Miên, Hạ Diệp Chi liền về nhà.
Thời gian còn sớm, cô viết kịch bản hai tiếng, đơn giản sửa soạn một hồi, liền tới chỗ Mạc Đình Kiên thăm Hạ Hạ.
Đến nhà họ Mạc, lại không thể tránh khỏi gặp Mạc Cẩm Vân.
Sắc mặt Mạc Cẩm Vân còn kém hơn lúc Hạ Diệp Chi vừa mới đi.
“Đến thăm Hạ Hạ sao?” Mạc Cẩm Vân là người tâm tư linh hoạt, Hạ Diệp Chi vừa đến, cô ta liền biết mục đích Hạ Diệp Chi.
Những chuyện lần trước nói với Mạc Cẩm Vân không được vui vẻ, hai người vốn cũng không thật sự nói chuyện, Hạ Diệp Chi nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
Lúc Hạ Diệp Chi đi lên lầu, cảm thấy Mạc Cẩm Vân vẫn luôn nhìn cô.
Đợi lúc cô tới khúc quanh, Mạc Cẩm Vân lên tiếng gọi cô: “Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi quay đầu lại nhìn cô ta, ra hiệu có chuyện gì liền nói.
Mạc Cẩm Vân dừng một chút mới nói: “Sau khi cô gặp Hạ Hạ, chúng ta có thể nói chuyện chút không?”
Vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, Hạ Diệp Chi không biết Mạc Cẩm Vân muốn nói gì với mình.
Nhưng Hạ Diệp Chi có thể mơ hồ đoán được, có thể liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi do dự hai giây, liền gật đầu đáp lại.
Mạc Cẩm Vân nở nụ cười với cô, vẻ mặt thoạt nhìn có chút cảm kích.
Hạ Diệp Chi ở tòa biệt thự này lâu như vậy, hiểu rất rõ bố cục nơi này, nhắm mắt lại cũng biết phòng Mạc Đình Kiên ở đây, phòng Hạ Hạ ở đâu.
Lúc đi ngang qua thư phòng của Mạc Đình Kiên, bước chân Hạ Diệp Chi không tự chủ được chậm lại, nhưng không dừng lại, cứ thế đi qua.
Lúc Hạ Diệp Chi đẩy cửa phòng Hạ Hạ ra, Hạ Hạ đang ngồi ở cái bàn trước mặt vẽ gì đó.
Hạ Hạ nghe thấy tiếng mở cửa, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hoảng sợ như thỏ con sợ hãi.
Hạ Diệp Chi không lập tức đi tới, chỉ dịu dàng nói: “Hạ Hạ, là mẹ.”
Hạ Hạ nhìn chằm chằm cô một lúc, hoảng sợ ở đáy mắt dần biến mất.
Lúc này Hạ Diệp Chi mới đi đến.
“Hạ Hạ đang làm gì vậy?” Hạ Diệp Chi nhìn bản vẽ trong tay Hạ Hạ, phát hiện bé đang vẽ một quả táo, vẻ thật giống.
Hạ Diệp Chi nhớ tới trước kia, lúc Hạ Hạ chưa xảy ra chuyện, vẽ vời rất tùy ý, đủ loại đường nét, tùy tiện vẽ một vòng.
Nhưng quả táo trước mắt, Hạ Hạ vẽ đến có dáng có vẻ.
Thấy Hạ Diệp Chi nhìn bản vẽ, Hạ Hạ động tác cực nhỏ đẩy bản vẻ đến trước mặt Hạ Diệp Chi.
Động tác nhỏ này không tránh được mắt Hạ Diệp Chi.
Cô có chút được cưng chiều mà lo sợ, đáy mắt xẹt qua kinh ngạc: “Con không cần đẩy tới, mẹ có thể thấy, con có thể vẽ tiếp một bản cho mẹ xem không?”
Hạ Hạ gật đầu, cầm lấy nút vẽ nghiêm túc vẽ.
Lúc bé vẽ, vẻ mặt cực kì chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn đúc từ ngọc tràn đầy nghiêm túc, đôi mắt đen láy không chớp một cái nhìn chăm chú bản vẽ.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi như nhũn ra, không nhịn được đưa tay sờ đầu bé.
Hạ Hạ đột nhiên nhướng mày lên nhìn cô, Hạ Diệp Chi nhớ đến bây giờ Hạ Hạ không thích bị người khác chạm vào, tay cô cứng lại muốn thu về, liền nghe thấy Hạ Hạ nói hai chữ: “Đang vẽ.”
Đang vẽ?
Là bé vẽ tranh, nên không được quấy rầy bé sao?
Hạ Diệp Chi thu tay lại, dò hỏi: “Vậy con vẽ xong, mẹ có thể ôm con một cái sao?”
Hạ Hạ gật đầu.
Trên mặt Hạ Hạ không tự chủ được lộ ra nụ cười.
Sau khi Hạ Hạ vẽ xong, lại thật sự để Hạ Diệp Chi ôm.
Cũng không lâu lắm, Hạ Hạ liền ngủ thiếp đi.
Hạ Diệp Chi ôm bé lên giường, sau khi thu xếp ổn thỏa, liền đi tìm Mạc Cẩm Vân.
Hiển nhiên Mạc Cẩm Vân đang đợi cô.
Hai người đi đến phòng khách.
Trong phòng mở lò sưởi, còn sớm chuẩn bị trà nóng.
Hạ Diệp Chi và Mạc Cẩm Vân ngồi đối diện nhau, Mạc Cẩm Vân đưa một tách trà tới trước mặt Hạ Diệp Chi: “Uống trà đi.”
Hạ Diệp Chi nhận trà: “Chị có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Mạc Cẩm Vân cũng không vòng vo, hỏi thẳng: “Cô và Đình Kiên sao vậy? Sao lại đột nhiên rời đi?”
“Chuyện tình cảm như vậy, hợp thì ở lại, không hợp thì rời đi, chuyện này rất bình thường.” Hạ Diệp Chi rũ mắt, nhìn chằm chằm lá trà nổi lơ lửng trong ly.
“Cô nói thứ tình cảm này là của người khác, không phải Đình Kiên.” Mạc Cẩm Vân lắc đầu một cái, giọng điệu nghe có cảm giác ý tứ sâu xa: “Cô không chú ý sao? Đồ Đình Kiêu dùng đều cùng một nhãn hiệu, nó là người chuyên tâm lại một lòng.”
Hạ Diệp Chi có chút căng thẳng, cô hơi động môi, xé ra một ý cười: “Tô Miên xinh đẹp có khí chất, vẫn là bọn họ thích hợp với nhau, ở cùng nhau có gì không tốt chứ?”
Mạc Cẩm Vân nghe xong lời cô, có chút tức giận, giọng nói rốt cuộc có chút uy nghiêm chị cả: “Hạ Diệp Chi, Đình Kiên hồ đồ, sao cô có thể hồ đồ giống nó chứ?”
Lúc này Hạ Diệp Chi lại nghĩ tới chuyện khác.
Cô cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm Mạc Cẩm Vân, cẩn thận quan sát.
Mạc Cẩm Vân bị ánh mắt cô nhìn có chút không dễ chịu: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Nếu như khi còn bé, chị có thể cho Mạc Đình Kiên một chút quan tâm, sau khi anh ấy lớn lên, cũng sẽ không tự mình cố chấp như vậy.” Hạ Diệp Chi nói xong, sắc mặt Mạc Cẩm Vân liền hơi đổi một chút.
“Tôi không có ý thay Mạc Đình Kiên trách cứ chị, dù sao tôi cũng không có lập trường này.” Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, thay đổi tư thế, nói: “Thời gian tôi ở cùng nó còn nhiều hơn chị, Mạc Đình Kiên lần này thật sự muốn rời xa tôi, tôi rất rõ ràng.”
Mạc Cẩm Vân im lặng một hồi, lông mày nhíu lại: “Thế nhưng, tôi cảm thấy nó vẫn yêu cô. Gần đây nó đều về nhà rất muộn, có lúc nửa đêm tôi thức dậy, thấy đèn thư phòng nó vẫn sáng.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, trong ánh mắt chăm chú của Mạc Cẩm Vân, liền cúi đầu rất thấp: “Vậy cũng không liên quan gì đế tôi rồi.”
Ba chữ Mạc Đình Kiên này, cũng đủ để trong lòng cô nổi lên sóng lớn.
Thế như, những lời kia của Mạc Đình Kiên, một chữ cô cũng không muốn quên.
Lần này Mạc Đình Kiên quyết liệt hơn bất cứ lần nào.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hạ Diệp Chi trì hoãn mấy ngày, mới nghĩ ra cách tối hôm qua, muốn nói với anh một chút.
Mạc Đình Kiên thông minh như vậy, không thể nào không biết mục đích của cô, nhưng anh nói ra khỏi miệng lại tuyệt tình như vậy…
Đây là Mạc Đình Kiên hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô.
Người càng có tình, cũng càng tuyệt tình.
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt, khiến câu nói tiếp theo của Mạc Cẩm Vân không nói ra được.
“Thời gian của tôi không nhiều, trước đây làm rất nhiều chuyện hồ đồ, bây giờ tôi chỉ hi vọng Đình Kiên có thể hạnh phúc.” Mạc Cẩm Vân tự giễu cười cười: “Nhưng đời người không có đường quay đầu, có một số việc đã làm, sai chính là sai.”