Điện thoại của Tần Thủy San dùng mật mã vân tay, Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút, dùng ngón tay của Tần Thủy San mở khóa điện thoại, giúp cô ta đặt chuông báo thức lúc bảy giờ sáng, lại giúp cô ta sạc pin điện thoại, sau đó mới rời đi.
…
Sáng sớm hôm sau.
Khi Hạ Diệp Chi bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, cô hoàn toàn không muốn rời giường.
Hôm qua cô được Tần Thủy San gọi đi ra ngoài ăn đêm, thật vất vả mới đưa được Tần Thủy San trở về, lại muốn đi tìm Hứa Mộ Hàn lấy điện thoại, trở về lại gặp Tô Miên trên hành lang.
Cô trở lại căn phòng của mình, căn bản cũng không ngủ được mấy tiếng.
Cô thiếu ngủ trầm trọng, nhưng hôm nay lại có rất nhiều việc phải làm.
Công việc vẫn quan trọng hơn.
Hạ Diệp Chi trở mình một cái, sau khi rời khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau khi cảm thấy cả cơ thể đều tỉnh táo mới thay quần áo, trang điểm đi ra ngoài.
Cô đi ra ngoài liền bắt gặp hai nhân viên trong căn phòng khác.
Đúng lúc hôm qua khi cô cùng Tần Thủy San đi ra ngoài ăn đêm gặp được hai nhân viên này.
Trong quá trình quay “Mất thành 2”, Hạ Diệp Chi sẽ luôn phải ở chung với họ, nghĩ tới đây, Hạ Diệp Chi chủ động lên tiếng nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Họ chỉ vội vàng đáp lại một tiếng rồi lập tức rời đi, còn nhỏ giọng bàn luận gì đó.
Trong lòng của Hạ Diệp Chi có chút buồn bực, đồng thời lại có dự cảm không hay.
Cô đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một lát, rồi đi tìm Tần Thủy San.
Mới đi đến cửa phòng của Tần Thủy San, cửa phòng liền mở ra, Tần Thủy San đã sớm rửa mặt xong, ăn mặc thoải mái từ trong phòng đi ra.
Cô ta vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, liền lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhiệt tình: “Diệp Chi, buổi sáng tốt lành”
Hạ Diệp Chi không khỏi lui về sau hai bước: “Chào buổi sáng.”
“Đừng lạnh nhạt như vậy chứ…” Tần Thủy San nói xong liền đi tới trước mặt cô.
“Đứng chỗ đó là được rồi.” Hạ Diệp Chi hơi quay đầu, lùi về phía sau.
Tần Thủy San nhếch môi cười nhưng không để lộ răng: “Diệp Chi, trước đây tôi cảm thấy cậu không dễ chung sống, nhưng không ngờ rằng cậu lại thân thiết, tốt bụng như vậy, còn đặc biệt giúp tôi đặt chuông báo thức.”
Hạ Diệp Chi rốt cuộc cũng hiểu được, nguyên nhân Tần Thủy San đột nhiên lại nhiệt tình với mình như vậy.
“Bạn bè với nhau, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.” Hạ Diệp Chi thực sự cảm thấy chuyện này không có gì đáng để mà cảm động.
Nhưng Tần Thủy San xem ra vẫn là đặc biệt cảm động: “Quả thực là chuyện nhỏ, nhưng về sau chúng ta chính là bạn bè.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Tần Thủy San liền vang lên.
Đầu bên kia điện thoại cũng không biết đã nói những gì mà Hạ Diệp Chi thấy sắc mặt của Tần Thủy San biến đổi rất lớn: “Cái gì?”
Một lúc sau, Tần Thủy San mới cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi.
“Làm sao vậy?” Sắc mặt của Hạ Diệp Chi tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đã có suy đoán.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, thậm chí có thể còn có liên quan tới cô.
“Reng reng…”
Điện thoại của Tần Thủy San vang lên, cô ta cúi đầu nhìn điện thoại, không nói chuyện với Hạ Diệp Chi.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi, rồi mới đưa cho Hạ Diệp Chi: “Tối hôm qua bị chụp được rồi.”
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại qua xem một chút, mới phát hiện ý câu nói “bị chụp được rồi” của Tần Thủy San, là hình ảnh ngày hôm qua khi cô đi tìm Hứa Mộ Hàn bị chụp lại.
Còn là chụp liên tiếp ba tấm ảnh.
Góc độ của mấy tấm ảnh này có chút kỳ lạ, thế nhưng lại giống như Hứa Mộ Hàn mở cửa để cô đi vào phòng của anh ta.
Hạ Diệp Chi tự đáy lòng bội phục người phóng viên chụp những tấm ảnh này.
Ba tấm ảnh này, cũng đủ để truyền thông “Xem ảnh bịa chuyện” rồi.
Hạ Diệp Chi lại đột nhiên nghĩ đến, đêm qua khi cô đi tìm Hứa Mộ Hàn lấy điện thoại trở về, Tần Thủy San đã ngủ rồi. Như vậy, Tần Thủy San không phải sẽ hiểu nhầm chứ?
Cô không khỏi giương mắt nhìn về phía Tần Thủy San.
“Cậu vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?” Tần Thủy San cười nhạo một tiếng: “Cậu cho rằng tôi sẽ nghi ngờ cậu và Hứa Mộ Hàn đúng không? Tôi không tin cậu, nhưng tôi lại có thể không tin bạn trai tôi sao”
Thái độ của Tần Thủy San khiến Hạ Diệp Chi rất yên tâm.
Hạ Diệp Chi hỏi cô ta: “Là có phóng viên trà trộn vào sao?”
“Mặc dù những tấm ảnh này quả thực là phía chúng tôi lấy được từ trong tay của phóng viên, nhưng cũng không nhất định thật sự là phóng viên làm.” Tần Thủy San phân tích nói: “Cũng không thể nào là đối thủ cạnh tranh, nếu như là đối thủ cạnh tranh, đã sớm đem những tấm ảnh này tung ra bên ngoài rồi, sẽ biên tập thành tin tức mới với tiêu đề “biên kịch và diễn viên chính bộ phim nửa đêm lén lút đi ăn khuya với nhau”.”
“Cậu nghi ngờ người trong đoàn làm phim?” Hạ Diệp Chi hỏi xong, liền nhớ lại một chuyện: “Hôm qua khi tôi giúp cậu lấy điện thoại trở về, tình cờ gặp Tô Miên ở hành lang!”
Tần Thủy San lập tức khẳng định nói: “Nhất định là cô ta làm!”
Hạ Diệp Chi còn chưa dứt lời, trợ lý của Tần Thủy San đã đi tới: “Chị San, Tổng Giám đốc Mạc đã đến!”
Tần Thủy San kinh ngạc nói: “Mạc Đình Kiên? Anh ấy không hề nói muốn đến đây tham gia nghi thức khai máy mà?”
“Anh ấy đến thăm bạn gái. Một ngày không gặp giống như xa cách ba thu, ba bốn ngày không gặp chính là xa cách rất nhiều năm” Lời nói của Hạ Diệp Chi mang theo tia trào phúng.
Mấy ngày nay Tần Thủy San cũng ý thức được khả năng ăn nói lợi hại của Hạ Diệp Chi, cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng Mạc Đình Kiên là hậu thuẫn lớn, cô ta có thể tìm lý do không cung ứng Tô Miên, nhưng lại không thể không cung ứng Mạc Đình Kiên.
Cái người Mạc Đình Kiên này, cô ta thật sự không thể trêu, cũng không dám chọc vào.
Tần Thủy San hỏi trợ lý: “Những người khác bây giờ đang ở đâu?”
Trợ lý nói: “Ở phòng họp chờ chị.”
Tần Thủy San và Hạ Diệp Chi liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều hiện rõ bốn chữ “quả là như vậy”.
Mạc Đình Kiên tại phòng họp chờ Tần Thủy San, rất có khả năng anh đã biết mọi sự tình liên quan tới những tấm ảnh kia.
Anh mới tới đây liền biết được chuyện những tấm ảnh, ngoại trừ Tô Miên nói với anh, còn ai nữa? Người trong đoàn làm phim cũng không phải là kẻ ngốc, chuyện như vậy bí mật đi xử lý là được rồi, ồn ào đến nỗi kim chủ phải đi tới đây, còn không phải là ăn no không có chuyện gì làm nữa hay sao?
Mà những tấm ảnh là gửi đến tay người trong đoàn làm phim, Tần Thủy San phải lấy tư cách Tổng chế tác mới có thể thu được những tấm ảnh đó, kẻ hữu danh vô thực như Tô Miên làm sao nhanh như vậy liền biết được?
Hơn nữa tối qua Hạ Diệp Chi tình cờ gặp Tô Miên trên hành lang, dường như có thể khẳng định, những tấm ảnh này chính là Tô Miên chụp..
…
Phòng họp.
Khi Hạ Diệp Chi đi vào, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên ngồi ở vị trí trung tâm.
Mạc Đình Kiên mặc chiếc áo sơ mi màu đen, đầu tóc gọn gàng, chỉnh tề, cả người xem ra càng nguy hiểm hơn.
Chỗ ngồi của anh không đối diện cửa ra vào, vì vậy Hạ Diệp Chi có thể nhìn thấy anh, nhưng anh lại không nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Nhưng anh giống như có mắt trên đỉnh đầu, quay đầu liền chính xác chạm phải ánh mắt của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chỉ khẽ nhìn anh một giây, liền vội vàng cúi đầu.
Mặc dù hiện tại Hạ Diệp Chi đã quyết tâm từ bỏ tình cảm của mình dành cho anh, nhưng khí thế của Mạc Đình Kiên quá mạnh mẽ, khi chạm phải ánh mắt của anh, cô vẫn có loại cảm giác sợ hãi.
Hạ Diệp Chi buông bỏ suy nghĩ, đi đến vị trí khá xa Mạc Đình Kiên rồi ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống, liền có cảm giác có người đang nhìn cô.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tô Miên ngồi xuống bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Hôm nay Tô Miên trang điểm rất xinh đẹp, tươi tắn, như thế nào cũng không giống một người phụ nữ ba mươi tuổi, trong ánh mắt cô ta nhìn Hạ Diệp Chi chứa đầy vẻ khinh thường và đắc ý.
Hạ Diệp Chi chỉ thờ ơ liếc nhìn cô ta. Đây chính là cái giá phải trả mà Tô Miên nói tối qua?