Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 712: Đừng tưởng rằng tôi không biết




“Cô Tô cười gì vậy?” Trên mặt Hạ Diệp Chi không hề có chút bối rối nào, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh nói: “Ở trong giới giải trí, chuyện như vậy không hề mới mẻ gì.”
Ở trong mắt Tô Miên, lúc này Hạ Diệp Chi lại giống như một con châu chấu đang giãy giụa hấp hối.
“Nếu không phải là ai khác tận mắt nhìn thấy, làm sao chụp được?”
“Cô Tô lại chưa từng tận mắt nhìn thấy, làm sao biết được người chụp ảnh tận mắt nhìn thấy chứ?”
Tô Miên vừa nói dứt lời, Hạ Diệp Chi đã lập tức hỏi ngược lại.
Giọng điệu Hạ Diệp Chi khi nói chuyện rất ôn hòa, lời nói ra thoạt nhìn cũng không nóng không lạnh, nhưng tất cả mọi người nghe ra được lời này của cô rõ ràng là đang cố ý nhằm vào Tô Miên.
Đoàn làm phim quay “Mất Thành 2” là tổ chức từ thành viên “Mất Thành” tập một, tất cả đều đã từng có tiếp xúc với Hạ Diệp Chi. Bình thường khi Hạ Diệp Chi quay phim sẽ rất giản dị dễ gần, rất hiếm khi sắc bén như vậy.
Hơn nữa, cô còn oán trách bạn gái anh ở ngay trước mặt Mạc Đình Kiên,.
Tô Miên vừa bị Hạ Diệp Chi kích thích nên có chút đắc ý đến quên cả chính mình, sau khi bị Hạ Diệp Chi nói như vậy thì khó tránh khỏi hơi chột dạ.
Cô ta liếc nhìn Mạc Đình Kiên bên cạnh, lại thấy Mạc Đình Kiên lười nhác ngồi dựa lưng vào ghế, cũng không có ý định nói giúp cho cô ta.
Tô Miên ngầm tức giận nhưng không thể nói Mạc Đình Kiên không đúng ở trước mặt nhiều người như vậy, cho dù là lúc hai người ở riêng, cô ta cũng thật sự không dám nói.
Tô Miên miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh: “Cô Hạ dù sao cũng là biên kịch, lưỡi linh hoạt như lò so, cũng sắp quay cho tôi choáng váng rồi.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười, trên mặt không nhìn ra chút khác thường nào: “Thật ra chuyện này nói ra cũng rất đơn giản, mở video giám sát ra chẳng phải sẽ biết rồi sao?”
Cô vừa nói dứt lời, vẻ mặt Tô Miên liền thay đổi.
Hạ Diệp Chi vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta, tất nhiên thấy rõ phản ứng của cô ta. Cô lại càng xác định ảnh này là do Tô Miên chụp.
Tô Miên chụp ảnh rồi cố ý làm ra một bức ảnh chụp như vậy, khiến cho người ta hiểu nhầm, chắc chắn sẽ âm thầm xóa đi đoạn video giám sát Hạ Diệp Chi gõ cửa tối hôm qua.
Suy nghĩ của Tô Miên đại khái là xóa đoạn video giám sát này đi, những người này sẽ không có cách nào kiểm chứng được tối hôm qua sau khi Hạ Diệp Chi gõ mở phòng của Hứa Mộ Hàn xong, có vào trong hay không.
Nhưng sau khi Hạ Diệp Chi vòng một vòng lớn như vậy, đã dẫn trọng điểm câu chuyện tới trên vấn đề bức ảnh chụp này là thật hay giả. Đoạn video giám sát này bị xóa mất sẽ có càng nhiều cách nói hơn.
Không khí trong phòng họp dường như đông cứng lại, mỗi người đều nín thở không dám lên tiếng.
Tô Miên tức giận cười ngược: “Cô…”
“Đủ rồi!”
Mạc Đình Kiên ngắt lời Tô Miên nói, giọng nói không nhẹ không nặng nhưng mang theo khí thế không cho phép người khác được nghi ngờ.
“Chuyện này dừng ở đây.” Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn về phía Tần Thủy San: “Cô Tần, tôi hy vọng “Mất Thành 2” có thể quay phim thuận lợi và có chất lượng.”
Tần Thủy San nghiêm mặt: “Tôi biết.”
“Nghe nói hôm nay là ngày các người khởi động máy, tất cả còn ngồi ở đây làm gì?” Mạc Đình Kiên nhìn xung quanh một vòng, giọng nói vô cùng trầm và lạnh lùng.
“Chuẩn bị xuất phát.” Tần Thủy San đứng lên đưa ra mệnh lệnh, lại dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Những người khác cũng lần lượt đi ra ngoài theo.
Hạ Diệp Chi đi cuối cùng, liếc mắt nhìn Mạc Đình Kiên và Tô Miên rồi mới ra khỏi phòng họp.
Đợi đến khi mọi người đều ra ngoài hết, Tô Miên mới bắt đầu nổi giận với Mạc Đình Kiên.
“Vừa rồi anh nói vậy là có ý gì? Ở trước mặt nhiều người như vậy, sao anh không nói giúp em? Anh rốt cuộc có để em ở trong lòng không thế?”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên không thay đổi, thậm chí cũng không nhìn Tô Miên lấy một cái, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên trên bàn họp giống như căn bản không có nghe Tô Miên nói.
Tô Miên càng thêm tức giận, cô ta giơ tay kéo cánh tay của Mạc Đình Kiên, muốn Mạc Đình Kiên đối mặt với cô ta.
Mạc Đình Kiên cuối cùng không kiên nhẫn nữa, lập tức hất tay của cô ta ra và chợt đứng phắt dậy, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống cô ta.
Ánh mắt anh lạnh lùng, trong đáy mắt không nhìn ra chút tình cảm nào, cũng không có chút hơi ấm nào.
Mạc Đình Kiên như vậy làm cho Tô Miên hơi khiếp sợ, làm cô ta không khỏi nhớ tới ba năm trước cô ta đã tốn bao công sức cũng không thể làm cho Mạc Đình Kiên quên Hạ Diệp Chi và động lòng với cô ta.
Trong giây lát, cô ta tự nhiên sinh ra một ảo giác: ba năm trước Mạc Đình Kiên không thích cô ta, bây giờ không thể yêu cô ta, về sau càng không thể nào yêu cô ta được.
Nhưng trong thời gian này có nhiều chuyện xảy ra làm cô ta tự tin vào chính mình, lại khiến cho cô ta không ngừng do dự, làm cho cô ta cảm thấy trong lòng Mạc Đình Kiên có mình.
Một lát sau, Mạc Đình Kiên nặng nề lên tiếng: “Tô Miên!”
Tô Miên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên, trong mắt hiện lên chút hốt hoảng.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lạnh lùng, sâu bên trong đôi mắt đen như mực hình như thoáng ánh lên vẻ hung dữ nhưng đã lập tức biến mất, nhanh đến mức làm người ta khó có thể phát hiện được.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đã từng làm gì?” Mắt Mạc Đình Kiên hơi híp lại, nhìn về phía Tô Miên: “Tôi cho rằng cô không giống với những người phụ nữ khác, là một người phụ nữ biết điều. Nhưng tầm mắt của cô cũng quá thấp, lúc nào cũng nắm lấy Hạ Diệp Chi không tha.”
Tô Miên nghe ra được trong giọng nói của Mạc Đình Kiên lộ ra sự thất vọng và mỉa mai.
“Không phải đâu, Đình Kiên, anh nghe em nói…” Tô Miên liền vội vàng kéo cánh tay của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên hất cô ta ra: “Bản thân cô nên yên tĩnh một chút đi. Tôi còn phải tham dự một cuộc họp qua video nữa.”
Anh nói xong liền đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

Nghi thức khởi động máy được tiến hành vào lúc 10h30.
Lúc kết thúc thì đã là một giờ, buổi chiều phải quay mấy cảnh nên bữa trưa mọi người gọi luôn cơm hộp.
Khi diễn viên ghép lời thoại và chính thức quay phim, Hạ Diệp Chi cũng chỉ ở bên cạnh không có chuyện gì để làm.
Bởi vì liên quan tới một đạo cụ nào đó nên cảnh quay được thực hiện nhiều lần, đạo diễn không thể làm gì khác hơn là bảo bọn họ nghỉ ngơi trên đường để thu xếp lại.
Hạ Diệp Chi đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.
Ở đây chỉ có nhà vệ sinh công cộng. Lúc cô đi ra, đã bị người ta bịt miệng từ phía sau và nhanh chóng kéo cô vào trong một gian phòng.
Sức lực của người kia rất lớn, không cho Hạ Diệp Chi có chút cơ hội phản kháng nào, ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.
Trong phòng không bật đèn nên hơi tối. Cô vừa bị kéo vào đã bị đè – ở phía sau cửa.
Lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông đè lên cô, hơi thở có phần không ổn định, cảm xúc dao động tương đối lớn.
Hạ Diệp Chi không dám lên tiếng, sau khi nín thở mấy giây, cô mới bình tĩnh lại, cũng ngửi được mùi quen thuộc trên thân của người đàn ông.
Cô cúi đầu cười một tiếng, trong giọng nói kèm theo cảm giác lạnh lùng lại lười nhác: “Sao vậy? Cậu chủ Mạc muốn tự mình trút giận cho bạn gái sao? Hay là cậu chủ Mạc muốn quay đầu lại ăn cỏ?”
Lúc Hạ Diệp Chi nói chuyện còn cố ý ngước đầu lên, ghé sát vào mặt của người đàn ông. Cứ như vậy, hơi nóng thở ra lúc cô nói chuyện đã phả vào trên cằm của người đàn ông.
Cô dần dần thích ứng với ánh sáng mờ tối trong phòng, cũng thấy rõ đường nét của người đàn ông trước mắt.
Thật sự là Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vẫn dùng sức khống chế cô nhưng không có động tác tiến thêm một bước, cũng không lùi lại, chỉ có giọng điệu nặng nề hỏi cô: “Vì sao em lại đi gõ cửa phòng của Hứa Mộ Hàn?”
Hạ Diệp Chi cố nén sự hoảng loạn trong lòng, giọng điệu vẫn như trước, giả vờ khinh thường: “Trước đó tôi đã thảo luận qua về vấn đề này rồi. Tối nay, tôi đi gõ cửa phòng của anh, chẳng phải anh sẽ biết sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.