“Hy vọng có cơ hội, được cùng cô Hạ đi uống rượu nói chuyện phiếm.”
Tạ Ngọc Nam nói xong, giơ ly rượu trong tay lên:
“Tôi còn có việc, xin lỗi trước vì không đón tiếp được.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười:
“Tạm biệt.”
Tạ Ngọc Nam nhấp một ngụm rượu, nhìn Hạ Diệp Chi một cái thật sâu, mỉm cười rời đi. Đi chưa được mấy bước vẫn quay đầu lại chớp mắt với Hạ Diệp Chi.
Động tác chớp mắt này thực ra không hợp với độ tuổi của Tạ Ngọc Nam. Thế nhưng khi anh ta làm như thế lại không hề phản cảm.
Hạ Diệp Chi nở nụ cười, đúng là một người đàn ông có tâm hồn trẻ trung.
Nếu như nụ cười vừa rồi của Hạ Diệp Chi với Tạ Ngọc Nam chỉ là diễn trò và cười cho có lệ, thì nụ cười này có thể nói là từ trong nội tâm.
Tần Thủy San cả kinh giống như bị sét đánh. Cô ta thấp giọng hỏi Hạ Diệp Chi:
“Không phải là cậu để ý người đàn ông đó đấy chứ? Nhìn dáng vẻ cợt nhả kia của anh ta cũng biết là không phải loại tốt đẹp gì, tình trường phong lưu!”
“Tôi biết.”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía Tần Thủy San, nụ cười trên mặt không đổi:
“Thế nhưng, nhìn là biết anh ta là một tay phong lưu mà vẫn có phụ nữ tình nguyên sa vào, không phải sao?”
“Cậu nghiêm túc đấy hả? Cậu cũng muốn sa vào sao?”
Tần Thủy San trợn to mắt, không thể tin nổi Hạ Diệp Chi lại coi trọng loại đàn ông này.
Tạ Ngọc Nam và Mạc Đình Kiên, quả thực là hai thái cực!
Cô ta không tin Hạ Diệp Chi sẽ thích loại đàn ông như Tạ Ngọc Nam này.
“Ở cùng với người đàn ông như Tạ Ngọc Nam, chắc sẽ rất vui vẻ.”
Hạ Diệp Chi vô cùng nghiêm túc nói.
Tần Thủy San một hơi uống sạch nước trong ly, sau đó nói:
“Vậy cậu có biết mỗi một cô gái bị hắn chia tay sẽ rất đau lòng không?”
Hạ Diệp Chi chỉ cười:
“Tôi biết.”
Tần Thủy San chẳng biết phải nói gì nữa. Đúng lúc này có người đến chào hỏi Tần Thủy San.
Hạ Diệp Chi dịch sang bên cạnh một bước nhỏ, lại lấy danh thiếp mà Tạ Ngọc Nam cho cô ra nhìn thoáng qua lần nữa.
Nhìn vài giây, Hạ Diệp Chi thì thào đọc tên của hắn:
“Tạ Ngọc Nam.”
Cô bỏ danh thiếp vào trong túi, đi đến chiếc ghế đặt trong góc phòng ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra lên mạng, tìm kiếm người tên Tạ Ngọc Nam.
Tạ Sinh là một nhà từ thiện nổi tiếng quốc tế, là Hoa kiều, đồng thời cũng là cha nuôi của Lưu Chiến Hằng. Năm ngoái có nhiều tin tức cho rằng ông ta đã qua đời vì bệnh tật.
Tin tức này là Mạc Đình Kiên đã nói cho cô biết khi còn đang ở nước ngoài.
Sau đó cô còn tra thêm tư liệu về Tạ Sinh, nhìn thấy ảnh chụp chung của Tạ Sinh và con trai ông ta.
Tư liệu về Tạ Sinh ở trên mạng có không ít. Hạ Diệp Chi lướt xem một lượt, cuối cùng lật đến một bài báo của một tòa soạn tầm thường.
“Tạ Sinh nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ. Bản thân ông ta cũng có một đứa con trai ruột, tên là Tạ Ngọc Nam. Tạ Ngọc Nam từ nhỏ đã thông minh sáng dạ….
Tạ Ngọc Nam…..
Thật sự là Tạ Ngọc Nam sao?
Ngay lúc đầu nhìn thấy Tạ Ngọc Nam, Hạ Diệp Chi đã cảm thấy quen mắt, cho nên mới không vung tay rời đi, mà tỏ ra rất hứng thú với anh ta.
Nếu Tạ Ngọc Nam thật sự là con ruột Tạ Sinh, như thế chuyện của mẹ Mạc Đình Kiên có phải là lại có thêm một hướng điều tra mới không?
Lúc đó, Mạc Đình Kiên điều tra ra, Tạ Sinh là cha nuôi của Lưu Chiến Hằng, kết quả Tạ Sinh đã chết.
Manh mối kia cũng bị đứt đoạn.
Lưu Chiến Hằng cũng là một người khó chơi. Mạc Đình Kiên cũng không cách nào tóm được anh ta, luôn kéo dài đến tận bây giờ.
Đến đây, Hạ Diệp Chi không khỏi ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Mạc Đình Kiên.
Trước đây, Mạc Đình Kiên không hay tham gia những hoạt động như thế này. Hôm nay anh lại tới, có phải là anh vì Tạ Ngọc Nam mà tham gia hay không?
Hạ Diệp Chi đang nghĩ đến xuất thần thì cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh.
Cô nghĩ là Tần Thủy San, lúc vừa quay đầu lại nhìn rõ người ngồi bên cạnh, cô ngây người.
“Lưu Chiến Hằng?”
“Sao? Nhìn thấy tôi kinh ngạc thế sao?”
Lưu Chiến Hằng mặc một bộ tây trang màu xám tro nhạt, nhìn sạch sẽ mà dịu dàng, càng lúc càng giống một giáo sư đại học.
Cũng phải, trước đây anh ta là bác sĩ tâm lý, chẳng phải là rất giống bác sĩ tâm lý sao?
“Có thể không kinh ngạc hả? Bây giờ đến cả loại hoạt động này anh cũng tham gia. Là do nhàm chán rảnh rỗi quá sao?”
Hạ Diệp Chi không nhịn được mà châm chọc.
Lưu Chiến Hằng đã quá quen với kiểu nói chuyện của Hạ Diệp Chi, cũng không thấy ngại, trái lại trả lời vô cùng nghiêm túc:
“Mấy ngày nữa trường học mới khai giảng.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy không thú vị, cười lạnh một tiếng, không thèm nói chuyện nữa.
Sau đó cô nhẹ nhàng dựa về phía sau, bấm điện thoại thoát khỏi trang mạng, tiện tay xóa sạch lịch sử tìm kiếm, sau đó mới cất điện thoại đi.
Tần Thủy San bên đó rời khỏi người đang nói chuyện với cô ta. Cô quay đầu nhìn thấy Hạ Diệp Chi, liền đi tới,
Tần Thủy San vừa nhìn liền thấy Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng đang nói chuyện, lúc đi tới liền hỏi Hạ Diệp Chi:
“Vị này là….?”
Lưu Chiến Hằng cũng biết Hạ Diệp Chi sẽ không chủ động giới thiệu. Anh ta cực kỳ tự giác vươn tay với Tần Thủy San:
“Tôi họ Lưu.”
“Chào anh Lưu, tôi họ Tần.”
Hạ Diệp Chi quan sát Lưu Chiến Hằng, cảm thấy anh ta đáng tin hơn nhiều so với Tạ Ngọc Nam kia.
Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn Tần Thủy San liền biết cô ta đang nghĩ gì.
Nhưng mà Hạ Diệp Chi cũng không giải thích thêm. Những chuyện kia, càng ít người ngoài biết càng tốt.
Mặc dù bây giờ cô cũng chỉ là một người ngoài.
Tần Thủy San tự nhiên nghĩ rằng Lưu Chiến Hằng cũng là một người muốn theo đuổi Hạ Diệp Chi, liền muốn tạo cơ hội cho hai người, tìm cớ rời đi.
Tần Thủy San đi rồi, Lưu Chiến Hằng vừa cười vừa nói:
“Đối tượng hợp tác này của em ngược lại rất biết nghĩ cho em đấy.”
Lưu Chiến Hằng thông minh như thế, sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ của Tần Thủy San.
“Hừ.”
Hạ Diệp Chi chỉ hừ một tiếng, không thèm để ý tới Lưu Chiến Hằng.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, Lưu Chiến Hằng xuất hiện ở đây là có mục đích riêng.
Còn mục đích đó là gì, tất nhiên là không biết được rồi.
Nếu Tạ Ngọc Nam thật sự là con trai ruột Tạ Sinh, Lưu Chiến Hằng lại là con nuôi ông ta, như vậy Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng nhất định là có quen biết nhau.
Nói cách khác, Lưu Chiến Hằng đến buổi dạ tiệc này có thể là vì Tạ Ngọc Nam.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ rất nhiều.
Cô vẫn luôn im lặng không lên tiếng, Lưu Chiến Hằng cũng yên lặng theo, không có nói chuyện.
“Anh vẫn ngồi đây làm gì?”
Rốt cuộc Hạ Diệp Chi không nhịn được, quay sang hỏi Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng hỏi lại:
“Không thể ngồi đây sao?”
“Không cần nói rằng mục đích anh tham gia buổi dạ tiệc này là vì tới tim tôi đấy nhé?”
Hạ Diệp Chi không thể cứng nhắc với anh ta, biết đâu có thể moi được chút tin tức gì từ trong miệng anh ta thì sao?
Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.
“Một nửa là tìm em, một nửa là tìm người khác.”
Lưu Chiến Hằng cười rộ lên, nhìn rất dịu dàng vô hại.
Trong lời nói của Lưu Chiến Hằng chứa ý khác, Hạ Diệp Chi cũng thẳng thắn hỏi:
“Ngoài tìm tôi ra còn tìm ai?”
“Biết rồi còn hỏi.”
Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm cô một lát, chậm rãi nói ra bốn chữ này.
Hạ Diệp Chi giật thót tim. Cô chợt hiểu được, Lưu Chiến Hằng đây dường như đã nói rõ, anh ta biết chuyện trước kia Mạc Đình Kiên điều tra Tạ Sinh.
Mà Tạ Ngọc Nam cũng chính là con trai ruột Tạ Sinh.
Lưu Chiến Hằng là đến tìm Tạ Ngọc Nam.