Vẻ mặt Tần Thủy San kinh ngạc nói: “Anh ta không biết Mạc Đình Kiên à? Sao lại muốn giành đồ của Mạc Đình Kiên?”
Giọng Hạ Diệp Chi hơi trầm xuống: “Anh ta biết.”
Trước khi đi từ phòng vệ sinh ra, lúc Tô Miên đến tìm cô gây sự, Tạ Ngọc Nam còn nhắc đến Mạc Đình Kiên.
Cho dù trước đó Tạ Ngọc Nam không nhắc đến Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cũng biết rằng Tạ Ngọc Nam nhất định biết Mạc Đình Kiên.
“Vậy là anh ta biết mà vẫn muốn giành với Mạc Đình Kiên?”
Hạ Diệp Chi không ủng hộ quan điểm của Tần Thủy Sa: “Tại sao lại nói là giành? Lỡ như anh ta thật sự thích, thật sự muốn trâm cài này thì sao?”
“Một người đàn ông thích trâm cài? Mua cho phụ nữ à?” Cũng không biết Tần Thủy San nghĩ đến điều gì, mở to mắt nhìn Hạ Diệp Chi: “Không phải là anh ta sẽ mua tặng cậu đấy chứ?”
Hạ Diệp Chi chỉ cười cười, cũng không nói gì.
Cô cảm thấy điều Tần Thủy San nói cũng có thể, dù sao Tạ Ngọc Nam cũng là một công tử ăn chơi, vung tiền như rác vì người đẹp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà, khả năng anh ta có thể giành được đồ của Mạc Đình Kiên quá nhỏ.
Đồ vật mà Mạc Đình Kiên đã quyết định muốn có thì sao mà Tạ Ngọc Nam có thể giành được đây.
Tạ Ngọc Nam vừa nói “180 tỷ” ra khỏi miệng thì cả hội trường im phăng phắc, lại càng không một ai ra giá.
Bên phía Mạc Đình Kiên cũng không lập tức lên tiếng, người dẫn chương trình cũng hơi sửng sốt.
Lúc này, một giọng nữ vang lên: “210 tỷ.”
Hạ Diệp Chi nhìn theo, thấy người đưa bảng là Tô Miên.
Tạ Ngọc Nam vẫn không có ý định từ bỏ như trước, trực tiếp ra giá: “240 tỷ.”
Có người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Một cây trâm cài này tuy là có giá trị của nó, nhưng bây giờ đã thêm đến 240 tỷ, cũng hơi không đáng.
Những người khác đã hoàn toàn không muốn giơ bảng tranh giành, bây giờ chỉ xem trò vui.
“Họ Tạ này vậy mà lại ngông cuồng quá rồi..” Tần Thủy San cũng hứng thú, nhỏ giọng vừa áp vào tai Hạ Diệp Chi vừa nói.
Hạ Diệp Chi cười không nói.
“240 tỷ!” Giọng của người dẫn chương trình hơi run run, có lẽ là do quá mức kích động.
Mạc Đình Kiên rất hiếm khi tham gia mấy chuyện lặt vặt này, bây giờ lại có người ở đây giành đồ với Mạc Đình Kiên, trò vui khó gặp như vậy sao mà không khiến người khác kích động cho được.
Mạc Đình Kiên nhìn thoáng quan Tạ Ngọc Nam, đúng lúc thấy Tạ Ngọc Nam nhìn anh cười.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên không có bất kỳ thái độ gì, vô cùng bình tĩnh: “600 tỷ.”
“Trời ạ…”
“Trả 600 tỷ… Chuyện này…”
Tiếng bàn tán trong hội trường dần lớn hơn.
Tần Thủy San ở bên cạnh lẩm bẩm nói: “Tôi sai rồi, Mạc Đình Kiên mới đúng là coi tiền như rác.”
Hạ Diệp Chi lại không bất ngờ, đây chính là phong cách của Mạc Đình Kiên.
Cô quay đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Nam, thấy nụ cười trên mặt Tạ Ngọc Nam đã không còn, một gương mặt trầm mặc, vẻ mặt vô cùng không vui, lờ mờ có sự tức giận.
Lưu Chiến Hằng nói nhỏ câu gì đó với anh ta, vẻ mặt Tạ Ngọc Nam càng thêm khó coi hơn, anh ta lạnh lùng liếc nhìn Lưu Chiến Hằng.
Tạ Ngọc Nam tỏ vẻ mặc kệ Lưu Chiến Hằng?
Tạ Ngọc Nam là con trai ruột của Tạ Sinh, Lưu Chiến Hằng là con nuôi của Tạ Sinh. Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng không hợp thì cũng có thể hiểu được.
Trên sân khấu, giọng của người dẫn chương trình lại vang lên.
“Ngài Mạc trả giá 600 tỷ, còn có ai trả giá hơn không?”
“600 tỷ lần một!”
“600 tỷ lần hai!”
“600 tỷ lần ba!”
Cốc!
“Cảm ơn ngài Mạc đã mua được trâm cài quý giá này, cống hiến vì sự nghiệp từ thiện.”
Lúc này một tràng pháo tay vang lên.
Tần Thủy San có vẻ hơi thất vọng: “Tôi còn tưởng là Tạ Ngọc Nam này có thể tiếp của Mạc Đình Kiên mấy chiêu chứ, không ngờ lại thất bại nhanh như vậy.”
Hạ Diệp Chi cong khóe môi, nụ cười không đạt đến đáy mắt: “Trên đời này chỉ có thứ mà Mạc Đình Kiên không muốn, không hề có thứ mà anh ta không có được.”
“Cậu đây là đang khen anh ta? Hay là…” Tần Thủy San nói đến đây thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.
“Tôi nói sự thật, cũng không hề nói quá.” Hạ Diệp Chi sửa lại phần váy hơi nhăn trên người, nói: “Trò vui cũng xem xong rồi, đi thôi, đi về.”
Thật ra Tần Thủy San cũng chỉ đến xem trò vui mà thôi, bây giờ trò vui lớn nhất cũng đã xem xong rồi, tất nhiên là phải trở về.
Hai người cùng đi ra ngoài, đến cửa chính thì Tần Thủy San nói muốn đến phòng vệ sinh.
Hạ Diệp Chi cũng không còn cách nào khác là đứng đó đợi cô ta.
Đứng đấy đợi, thì bỗng đợi được Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Lần này Tô Miên không có kéo tay Mạc Đình Kiên, bởi vì một tay cô ta cầm hộp, tay kia cầm trâm cài mà Mạc Đình Kiên vừa mua với giá 700 tỷ.
Còn Mạc Đình Kiên vẫn yên tĩnh như bình thường, vẻ mặt không hề thay đổi, nhìn qua rất lạnh nhạt.
Mắt Mạc Đình Kiên nhìn thẳng phía trước, đi thẳng đến trước mặt Hạ Diệp Chi, dường như không nhìn thấy cô vậy. Còn Tô Miên đi bên cạnh cô còn cố ý quay đầu nhìn cô một cái, ánh nhìn đó ngập tràn khoe khoang và đắc ý.
Hạ Diệp Chi quay mặt đi chỗ khác, cô cũng không cảm thấy gì, chỉ là cảm thấy trong lòng hơi khó chịu mà thôi.
Tần Thủy San lúc này vội vàng chạy đến: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người vừa đi, Tần Thủy San vừa nói về chuyện trong dạ hội. Thỉnh thoảng Hạ Diệp Chi lên tiếng, thật ra cô không hề nghe thấy gì cả.
…
Sáng sớm hôm sau, Hạ Diệp Chi đi theo đoàn phim đến phim trường.
Buổi sáng là cảnh quay ngoài trời, ngoài trời cũng không quá nóng, quay phim cũng rất thuận lợi.
Buổi chiều là cảnh quay trong phòng.
Sáng nay Tô Miên không tới, buổi chiều mới thong dong đến muộn.
Cô ta ở trong tổ kịch bản đến cũng không có tác dụng gì, đến hay không cũng không ảnh hưởng đến việc quay phim.
Đối với mọi người trong đoàn phim thì Tô Miên không đến thì tốt hơn, đến thì còn bắt người khác phải hầu hạ cô ta thật tốt.
Cô ta vừa đến, người trong đoàn phim đều nhiệt tình chào hỏi.
“Cô Tô đến à.”
“Trang phục hôm nay của cô Tô thật đẹp, nhất là cái trâm cài này…”
Vừa nghe thấy chữ trâm cài, Hạ Diệp Chi theo bản năng nhìn sang.
Hôm nay Tô Miên mặc một bộ váy liền áo màu trắng, trên mặt trang điểm sắc xảo, còn cố ý làm tóc, một bộ dạng chói lọi.
Mà trâm cài trên người cô ta là cái mà Mạc Đình Kiên dùng 700 tỷ mua ở dạ tiệc tối qua.
Bên này cũng vừa vặn quay xong, đạo diễn ngẩng đầu la to với bên ngoài một tiếng: “Nghỉ ngơi một lát.”
Hạ Diệp Chi đi theo tổ biên kịch, ngồi cách đạo diễn không xa, Tần Thủy San ở bên cạnh cô. Nên Hạ Diệp Chi dễ dàng nghe thấy tiếng cười lạnh của Tần Thủy San.
Ban đầu Tần Thủy San thấy Tô Miên đã không vừa mắt, bây giờ thì thấy ngứa mắt rồi.
Hạ Diệp Chi không nói gì, đứng dậy đi sang bên cạnh cầm chai nước suối.
Lúc cô vặn nắp chai nước, thấy Tần Thủy San đang nói gì đó với đạo diễn Biên Hòa bèn cầm một chai nước sang.
Lúc cô đi qua thì đúng lúc Tần Thủy San và đạo diễn vừa nói xong, cô bèn đưa nước cho Tần Thủy San.
“Cảm ơn.” Tần Thủy San hơi khát, vặn nắp chai xong thì uống hai ngụm thật lớn.
Hạ Diệp Chi uống nước xong bèn ngồi xuống.
Không bao lâu sau lại tiếp tục quay phim.
Tô Miên ngồi cách đó không xa, trong tay cầm một phần kịch bản, xem lời thoại trên đó.
Cảnh này diễn về việc phát hiện thi thể một người đàn ông trong một phòng học bỏ hoang, do bảo vệ phát hiện, sau đó bèn báo cảnh sát, cảnh sát đến đây.
Đang diễn một nửa, Tô Miên bỗng nhiên lên tiếng: “Dừng một lát.”