Tạ Ngọc Nam lôi kéo Hạ Diệp Chi nói chuyện một hồi, tới lúc máy bay cất cánh.
“Tôi phải lên máy bay rồi.”Hạ Diệp Chi đưa mắt nhìn về phía Tạ Ngọc Nam, chờ Tạ Ngọc Nam chủ động đứng dậy rời đi.
“Cô Hạ muốn về thành phố Hà Dương sao? Tôi cũng phải đi rồi.”Tạ Ngọc Nam nâng tay nhìn đồng hồ, nói: “Nếu lên máy bay bây giờ, có thể hai chúng ta ngồi cùng một chuyến bay đấy.”
Nụ cười trên mặt anh ta ngày càng sâu.
Hạ Diệp Chi biết, đột nhiên Tạ Ngọc Nam xuất hiên ở nơi này, lại đúng lúc ngồi cùng một chuyến bay với cô, tuyệt đối không phải là tình cờ.
Vẻ mặt của Hạ Diệp Chi hơi trầm xuống, thờ ơ mở miệng: “Thật sao? Trùng hợp vậy.”
Tạ Ngọc Nam đang muốn nói, điện thoại di động của anh ta lại vang lên.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.” Anh ta cúi đầu, lấy điện thoại ra nghe.
Không biết đầu bên kia nói cái gì, Tạ Ngọc Nam nhìn Hạ Diệp Chi một cái: “Tôi biết.”
Lúc Hạ Diệp Chi cảm giác Tạ Ngọc Nam sẽ mời cô, liền cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Tạ Ngọc Nam nhận cú điện thoại này không nói được mấy câu, nhưng Hạ Diệp Chi nghe được giọng của anh ta rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn kiềm chế nói với anh ta.
Cứ như vậy, Hạ Diệp Chi ngược lại rất tò mò người gọi đến là ai.
Rất nhanh Tạ Ngọc Nam liền cúp điện thoại.
Anh ta cúp điện thoại, liền quay sang nói với Hạ Diệp Chi: “Đi thôi, cùng lên máy bay.”
Hạ Diệp Chi nói: “Tôi ngồi khoang phổ thông.”
Trên mặt Tạ Ngọc Nam lại nở nụ cười lần nữa: “Tôi cũng vậy.”
“Thật sao?” Hạ Diệp Chi không tin Tạ Ngọc Nam sẽ mua vé khoang phổ thông, nhưng anh ta vốn là cậu ấm quen được hưởng thụ, đương nhiện sự thoải mái của bản thân mới quan trọng nhất chứ.
Khoang phổ thông làm sao so được với khoang hạng nhất.
“Bị cô nhìn ra rồi.”Tạ Ngọc Nam buông lỏng, không có một chút lúng túng nào sau khi bị đoán ra.
Tạ Ngọc Nam nói xong, cũng không dừng lại lâu, để cho Hạ Diệp Chi lên máy bay.
Sau khi lên máy bay, Hạ Diệp Chi tim được chỗ của mình, liền nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Một lúc sau, công cảm giác chỗ bên cạnh mình có người ngồi xuống.
Cô cũng không mở mắt ra, chỉ là nhích sát về phía bên trong hơn.
Người bên cạnh hình như đang lấy đồ, cô chỉ nghe thấy tiếng quần áo ma sát.
Chờ đến sau khi người bên cạnh ngồi yên, cô liền cảm thấy trên người bị bao trùm, có vật gì đó đắp lên người cô.
Hạ Diệp Chi chợt mở mắt, đầu tiên là cô nhìn thấy một đôi tay của đàn ông, sạch sẽ thon dài. Đôi tay này đang cầm âu phục đắp lên người cô.
Lại quay đầu nhìn lại, liền đối diện với ánh mắt ngậm cười của Lưu Chiến Hằng: “Tưởng là em ngủ rồi, sợ em lạnh.”
Anh ta giải thích đơn giản, cũng không cho là hành động của bản thân có bao nhiêu không đúng lúc.
Hạ Diệp Chi lạnh mặt, đem âu phục trên người trả cho anh ta: “Tôi không lạnh, cho dù tôi có lạnh thì tôi cũng sẽ nói với nữ tiếp viên đem chăn tới.”
Lưu Chiến Hằng nhìn âu phục một cái, cũng không nói nhiều, dứt khoát cầm lấy.
Anh ta vừa chạm vào âu phục, Hạ Diệp Chi liền buông tay, giống như trên người anh ta có dịch, sợ chạm phải tay của anh ta.
Lưu Chiến Hằng nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt cũng hơi trầm xuống.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, đầu tiên là Tạ Ngọc Nam, tiếp đó là Lưu Chiến Hằng.
Không đúng!
Lưu Chiến Hằng cùng Tạ Ngọc Nam có quen biết, không chừng cả hai người bọn họ hẹn nhau cùng tới thành phố Hà Dương.
Mà Lưu Chiến Hằng biết Hạ Diệp Chi rất thương Mạc Hạ, ngày nghỉ của đòan phim cũng không phải là chuyện bí mật, anh ta nhất định biết tối nay cô sẽ không đợi được nên sẽ ngồi máy bay về thành phố Hà Dương.
Cho nên, trước đó trong quán cà phê trong phòng chờ gặp Tạ Ngọc Nam, nhưng thật ra là Lưu Chiến Hằng nói cho Tạ Ngọc Nam biết hành tung của cô.
Lưu Chiến Hằng thông minh, tâm tư tinh tế, nhất định có thể nghĩ ra những thứ này.
Hạ Diệp Chi dừng một lát, cũng không quay đầu lại, hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh nói cho Tạ Ngọc Nam, tối nay tôi sẽ về thành phố Hà Dương?”
“Ừ.”Ngược lại Lưu Chiến Hằng trả lời rất dứt khoát.
Sau khi xác nhận điều này, Hạ Diệp Chi cũng chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.
Lưng ghế đột nhiên trầm xuống, chắc là Lưu Chiến Hằng đang tựa vào lưng ghế.
Một khắc sau, âm thanh của Lưu Chiến Hằng vang lên: “Em không cần lãng phí thời gian trên người Tạ Ngọc Nam, cậu ta không biết cái gì đâu.”
Hạ Diệp Chi ngồi thẳng người, bĩnh tĩnh nhìn Lưu Chiến Hằng: “Mạc Hạ cũng chỉ là một đứa trẻ, nó cũng chưa biết gì. Ban đầu tại sao anh cũng không bỏ wua cho nó chứ?”
Hai người giọng không quá lớn, phía trước vào phía sau đều có người nói chuyện, nên không ai nghe thấy đoạn hội thoại của bọn họ.
Lưu Chiến Hằng bị những lời này của Hạ Diệp Chi nói chi nghẹn lời không trả lời, chỉ là gương mặt anh ta lại sa sầm.
Hạ Diệp Chi hỏi anh ta: “Có phải không trả lời được đúng không?”
Lưu Chiến Hằng giật giật khóe miêng, đưa tay kéo cà vạt của anh ta một chút: “Diệp Chi, tôi không có ý định tổn thương Mạc Hạ, cũng không muốn làm em tổn thương…”
“Anh không cần nói, tôi biết.” Hạ Diệp Chi cắt lời của anh ta, cũng không muốn nghe những cái cớ kia: “Chỉ là bởi vì Mạc Hạ là con gái của Mạc Đình Kiên, tôi là vợ của Mạc Đình Kiên, tôi cùng Mạc Hạ đều chỉ có thể là những con cờ để đối phó Mạc Đình Kiên. Cho nên chúng tôi đều phải bị anh lợi dụng.”
Lưu Chiến Hằng trầm ngâm một lát, nói: “Tôi biết em với chuyện này luôn canh cánh trong lòng, nếu như em nguyện ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bồi thường cho em thật tốt.”
Hạ Diệp Chi không biết khuôn mặt của Lưu Chiến Hằng khi nói những lời như thế nào, cô nói một cách mỉa mai: “Anh để tôi đâm anh, và sau đó nói xin lỗi với anh, được không?”
Không đợi Lưu Chiến Hằng nói chuyện, Hạ Diệp Chi đã tự động nói: “Cho dù anh nguyện ý tôi cũng sẽ không làm như vậy, bỏi vì tôi không phải là một người vong ân bội nghĩa, ân đền oán trả.”
Giống như một chiếc mặt nạ, Lưu Chiến Hằng luôn có một khuôn mặt bình tĩnh, và cuối cùng bắt đầu thay đổi, giống như những mảnh thủy tinh sau khi bị cắt. Trong một thời gian dài, anh đã không lấy lại được bình tĩnh.
Hai người giằng co một hồi, Hạ Diệp Chi liền nghiêng đầu qua không nhìn anh ta nữa.
Lưu Chiến Hằng cũng không lên tiếng nữa, anh ta dựa vào ghế khép hờ mắt, nhưng Hạ Diệp Ch biết anh ta không ngủ, bởi vì anh ta vẫn luôn giữ một tư thế không đổi, đến đầu cũng không nghiêng chút nào.
Lúc máy bay hạ cánh ở sân bay quốc tế tại thành phố Hà Dương, vừa đúng 12 giờ.
Lúc Hạ Diệp Chi ra khỏi sân bay, là 12 giờ rưỡi.
Cô xếp hàng ngồi xe taxi về nhà.
Khi ngồi trên xe, cô còn đang vui mừng, thật may không có gặp lại Tạ Ngọc Nam.
Lúc về đến nhà là hai giờ.
Hạ Diệp Chi rửa qua mặt một chút, chỉnh lại đồng hồ báo thức, rồi đi ngủ.
…..
Sáng sớm hôm sau, Hạ Diệp Chi ra khỏi cửa liền gọi điện cho Thời Dũng.
“Cô Hạ.” Sau đó Thời Dũng lại nói thêm một câu: “Cô về rồi?”
Hạ Diệp Chi sẽ không gọi điện cho anh ta nhanh như vậy, anh ta đoán là Hạ Diệp Chi có thể đã trở về rồi.
“Đúng, tôi về rồi, tôi đang đưa Mạc Hạ đi nhà trẻ, tôi đang ở trên đường.” Lúc này Hạ Diệp Chi đã đi tới bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi xuống.
Thời Dũng chỉ trả lời một câu: “Tôi biết rồi.”
Hạ Diệp Chi lái xe tới biết thự của Mạc Đình Kiên, chờ Mạc Hạ xuống.
Thời Dũng là một người làm việc rất thỏa đáng, nhất định anh ta đã gọi điện cho người giúp việc, hôm nay cô tới đón Mạc Hạ, cô cũng không cần tiến vào, tránh phải gặp Mạc Đình Kiên.