Sau khi Hạ Diệp Chi nhìn Thời Dũng đi xa, lại tiếp tục chờ Mạc Hạ ở cửa nhà trẻ.
Mạc Hạ vừa thấy cô, thì vô cùng vui mừng, chạy tới phía cô.
Bé chạy tới ôm chân Hạ Diệp Chi, ngẩng đầu nháy mắt nhìn Hạ Diệp Chi cười: “Con vừa đang suy nghĩ, mẹ có tới đón con không.”
Hạ Diệp Chi nhéo mũi bé, bế bé lên: “Buổi sáng không phải mẹ đã nói rồi sao? Chờ con học xong, mẹ sẽ tới đón.”
Mạc Hạ nghiêm túc nói: “Nhưng lỡ đâu mẹ bận việc thì sao? Mẹ đi công tác sẽ không tới đón con được.”
Trong lúc nhất thời Hạ Diệp Chi không biết nói câu gì cho phải.
Mỗi lần cô không có thời gian đi xem Mạc Hạ, đều là do cô đi công tác, bé đều nhớ hết.
Hạ Diệp Chi để Mạc Hạ xuống, cô đứng bên cạnh bé, tầm mắt hai người ngang hàng, chậm chạp nói rõ ràng: “Mẹ nói tới đón con, nhất định sẽ tới đón con. Từu khi xảy ra chuyện nghiêm trọng, nếu không mẹ sẽ không thất hứa, nhớ chứ?”
“Nhớ.” Mạc Hạ nghiêm túc gật đầu.
Sau khi về đến nhà, Hạ Diệp Chi đi nấu cơm ngay.
Mạc Hạ dời băng ghế nhỏ tới phòng bếp, đặt bên cạnh cái bàn lưu ly, đứng ở trên ghế, bám lấy bàn, cũng phải giúp cô nấu ăn.
Lúc này, bé nhìn thấy băng dán cá nhân trên tay Hạ Diệp Chi.
Mạc Hạ nghiêng nửa người qua, cầm tay cô: “Mẹ bị thương rồi!.”
“Không có gì đâu.” Hạ Diệp Chi nhìn thấy bé ngạc nhiên, không nhịn được cười.
“Có đau không ạ?” Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt long lanh tràn ngập lo lắng.
Thấy vậy trong lòng Hạ Diệp Chi đều mềm xuống, cô cúi đầu hôn lên gương mặt của Mạc Hạ: “Không sao, không đau chút nào hết.”
“Mẹ chờ con một chút.” Mạc Hạ nhảy từ trên băng ghế xuống, “thịch thịch thịch” chạy ra ngoài.
“Con đi làm gì vậy?” Hạ Diệp Chi cất giọng hỏi bé.
Mạc Hạ không trả lời cô, chỉ nghe trong phòng khách vang lên tiếng lục lọi, Hạ Diệp Chi muốn đi ra xem có chuyện gì, Mạc Hạ đã cầm hộp giấy mini màu hồng chạy vào.
Hộp giấy mini rất nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, màu hồng hồng, trên mặt còn có hình con gấu.
Mạc Hạ cầm hộp giấy nhỏ tới, vừa bò lên băng ghế, vừa đưa hộp giấy nhỏ cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhìn bé leo trái ngã phải, đưa tay ra đỡ, nhận lấy cái hộp: “Con cầm thứ gì vậy?”
“Băng dán cá nhân gấu con.” Sau khi Mạc Hạ đứng ngay ngắn, liền đưa tay với cái hộp nhỏ vừa đưa cho Hạ Diệp Chi: “Con giúp mẹ dán, băng dán cá nhân này, dán lên sẽ hết đau.”
Dỗ trẻ con như vậy, cũng chỉ có trẻ con tin.
Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nghiêm túc phối hợp với bé: “Thật không? Vậy để mẹ thử xem.”
Mạc Hạ mở hộp, lấy ra một cái băng dán cá nhân hồng hồng, xé ra dán lên vết thương của Hạ Diệp Chi.
Trước đó Hạ Diệp Chi xé băng dán cá nhân của Thẩm Lệ xuống, đưa ngón tay cho Mạc Hạ.
Mạc Hạ hơi há miệng, kinh ngạc nói một tiếng: “Vết thương thật lớn.”
“Phù phù…” Bé giúp Hạ Diệp Chi thổi vài cái, sau đó hỏi: “Mẹ có đau không?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không đau.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé hung dữ, hừ một tiếng: “Mẹ gạt người, phù phù vẫn sẽ đau.”
“….”Hạ Diệp Chi hơi lúng túng, cô vốn dĩ muốn dỗ Mạc Hạ một chút, cuối cùng lại bị vạch trần.
Mạc Hạ nói xong, liền dùng băng dán cá nhân dán lại vết thương cho cô, lúc dán, còn cố gắng hô hấp nhẹ nhàng.
Sau khi dán xong, bé mới vỗ vỗ tay: “Dán xong rồi, sẽ không đau nữa chứ?”
Nhìn bộ dạng ông cụ non của Mạc Hạ, nụ cười bên mép Hạ Diệp Chi lại càng sâu.
Mạc Hạ lại lẩm bẩm: “Con không phải trẻ con ngu ngốc đâu! Phù Phuf sẽ không hết đau, nhưng dán băng dán cá nhân này lên, sẽ hết đau!”
“Đúng vậy, lần này không đau nữa rồi, cám ơn Hạ Hạ.” Hạ Diệp Chi sờ sờ đầu bé.
Mạc Hạ ngửa đầu cười vui vẻ: “Không cần cảm ơn, bởi bì con yêu mẹ…”
“Ha ha ha.” Hạ Diệp Chi cười phá lên, cô căn bản không nghĩ lúc này bé sẽ nói như vậy.
Đôi lông mày của Mạc Hạ nhíu thành chữ bát, trừng mắt nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi mới ngừng cười, bình tĩnh một chút, mới hỏi bé: “Mẹ cũng yêu con, nhưng mẹ muốn biết, lời này ai dạy con.”
“Thầy dạy.” Mạc Hạ đem băng dán cá nhân bỏ lại vào hộp, nhảy xuống băng ghế chuẩn bị trả về.
“Băng dán cá nhân cũng là thầy cho?”Cô sẽ không cho Mạc Hạ thứ này.
Âm thanh của Mạc Hạ từ phòng khách truyền tới: “Là ba mua.”
“Ba con mua?” Mạc Đình Kiên sẽ mua thứ này?
“Vâng!”
Hạ Diệp Chi có chút mông lung, Mạc Đình Kiên sẽ mua thứ này?
Cũng có thể là anh bảo Thời Dũng mua, nhưng Thời Dũng sẽ mua thứ này?
Mạc Hạ để cái hộp lại, liền nói với Hạ Diệp Chi:”Hôm đó tan học con cùng ba đi siêu thị, ba mua.”
Trong nháy mắt Hạ Diệp Chi tắt tiếng, cô rất khó tưởng tượng ra hình ảnh Mạc Đình Kiêndắt Mạc Hạ đi mua thứ này.
…..
Ăn cơm tối xong, Mạc Hạ ngồi trên thảm đọc Manga, Hạ Diệp Chi rửa chén trong bếp.
Cô mới rửa chén xong, tiếng điện thoại lại vang lên.
Hạ Diệp Chi hơi chần chừ, mới lấy điện thoại ra nghe.
Thấy tên trên màn hình điện thoại, cô không muốn ngay lập tức nhận cuộc gọi này.
Bởi vì cuộc gọi này là của Mạc Đình Kiên gọi tới.
Mục đính Mạc Đình Kiên gọi cho cô, là vì muốn hỏi tình hình của Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi hít một hơi thật sâu, nghe điện thoại.
Cô đem điện thoại áp bên tai, không lập tức lên tiếng, đợi Mạc Đình Kiên lên tiếng trước.
Mạc Đình Kiên quả thật lên tiếng trước.
“Hạ Hạ ở chỗ em.” Tiếng anh lãnh đạm mà hời hợt, Hạ Diệp Chi thậm chí có thể tưởng tượng anh lúc này đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng làm việc, mặt không biểu cảm gọi điện thoại.
“Ừ, mấy ngày nay em đúng lúc trở về, chăm con bé vài ngày.”Hạ Diệp Chi nói xong, chờ Mạc Đình Kiên mở miệng.
Thế nhưng bên kia lại im lặng, Hạ Diệp Chi đành nói tiếp:”Đến lúc đó em sẽ đưa Hạ Hạ về.”
Qua mấy giây, điện thoại mới vang lên tiếng của Mạc Đình Kiên:“Được.”
“Vậy nếu không có chuyện khác…”
Nửa câu “Tôi cúp máy” phía sau còn chưa nói hết, Mạc Đình Kiên đã lên tiếng cắtngang: “Anh cùng Tô Miên sắp kết hôn.”
Trong chớp mắt, trong đầu của Hạ Diệp Chi hơi trống rỗng.
Nhung rất nhanh cô đã tìm lại được âm thanh của mình:”Chúc mừng anh.”
“Em nên quý trong khoảng thời gian ở chung với Hạ Hạ, sau khi anh kết hôn em sẽ không thể tùy tiện đem con bé đi nữa đâu.”Không biết là có phải ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy âm thanh của Mạc Đình Kiên ngày càng lạnh.