Trong khi đó, trong lòng Hạ Diệp Chi cũng gấp gáp theo.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Ý anh là gì?”
Mạc Đình Kiên nghe xong lời cô, nói thẳng luôn: “Anh biết em cũng muốn có quyền nuôi dưỡng Hạ Hạ, nhưng anh sẽ không đưa con cho em.”
Tay cầm điện thoại của Hạ Diệp Chi không ngừng siết chặt, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Nói như vậy, thì chúng ta cũng khá ăn ý đấy nhỉ, cách nghĩ của em giống với của anh như vậy mà.”
Lời này được nói ra, trong điện thoại chỉ là sự im lặng.
Hồi lâu sau, Hạ Diệp Chi nghe được giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Mạc Đình Kiên: “Vậy hẹn gặp ở tòa án.”
Hạ Diệp Chi chỉ đáp lại một chữ, ngữ khí kiên quyết: “Được.”
Sau đó, cô liền tắt máy.
Đặt điện thoại ở một bên, thân thể Hạ Diệp Chi trở nên mềm nhũn, cô chống lên bồn rửa tay, không để cho bản thân ngã xuống.
Buổi trưa Thẩm Lệ nói với cô chuyện Mạc Đình Kiên muốn kết hôn, cô vẫn rất bình tĩnh nói về quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ.
Nhưng mà, khi Mạc Đình Kiên tự mình nói với cô, anh sắp kết hôn rồi, cần có được quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi vẫn khó mà tiếp nhận được.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày phải gặp mặt Mạc Đình Kiên ở toà án, chỉ để giành quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi nhìn ra ngoài cửa bếp, vừa đúng lúc nhìn thấy Mạc Hạ đang đọc truyện tranh, bây giờ con bé còn chưa đọc được chữ, chỉ có thể xem tranh vẽ, một tay chỉ lên tranh vẽ, miệng còn nói thầm cái gì đó.
Nhìn Mạc Hạ như vậy, bàn tay đặt trên bồn rửa tay nhẹ nắm lại, cho dù thế nào, cô đều không thể để Mạc Đình Kiên và Tô Miên sống cùng nhau.
Còn quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ, cô nhất định sẽ giành được, dù cho phải dùng đến thủ đoạn gì…
…
Sau khi Mạc Đình Kiên ngắt máy, liền chống hai khuỷu tay lên bàn sách, mười ngón tay đan vào nhau đỡ trước trán.
Thời Dũng gõ cửa đi vào: “Cậu chủ, cậu vẫn chưa tan làm sao?”
Mạc Đình Kiên cũng không quay đầu, giọng hơi khàn: “Đến Hạ Hạ cũng không ở nhà, tối nay không về nữa, anh về sớm đi.”
Thời Dũng nhìn anh như vậy, có hơi không nhịn được: “Cậu chủ, cậu cần phải làm đến bước đường này cùng với mợ chủ sao?”
Mạc Đình Kiên không nói gì, qua một lát, anh mới ngồi thẳng dậy, thu tay lại ngẩng đầu lên.
Trong con mắt anh toàn là những cảm xúc Thời Dũng đều không hiểu được, sâu và tối tăm, giống như mọi thứ anh nhìn đều không chạm được đến đáy mắt.
“Đây là bước đi cuối cùng, đi hết bước này, là có thể thu lưới về rồi.” Âm thanh của Mạc Đình Kiên vẫn như cũ, trong giọng nói để lộ sự mệt mỏi mà Thời Dũng rất ít khi thấy ở anh.
“Tôi thấy…”
Thời Dũng vẫn muốn khuyên bảo Mạc Đình Kiên, anh thấy thật ra Mạc Đình Kiên không nhất thiết phải gánh vác những chuyện này một mình.
Hai người đi cùng nhau nhiều năm có sự hiểu biết lẫn nhau, Thời Dũng vừa muốn mở miệng, Mạc Đình Kiên liền biết anh ta muốn nói cái gì.
Anh chặn lời Thời Dũng: “Cậu không cần nói nữa, trở về đi.”
Thời Dũng thở dài, chỉ đành quay người đi ra ngoài.
Anh đã sớm biết, anh có khuyên Mạc Đình Kiên như nào cũng vô dụng.
Kể cả để Hạ Diệp Chi khuyên, cũng không dám chắc có thể khuyên được anh ấy.
Việc gì Mạc Đình Kiên đã quyết, thì chẳng có ai có thể khuyên nổi anh.
…
Ngày thứ hai là thứ Bảy, Hạ Diệp Chi tính dẫn Mạc Hạ ra ngoài chơi.
Mạc Hạ rất thích chơi ở công viên.
Đi được nửa đường, Hạ Diệp Chi gọi video cho Thẩm Lệ, biểu cảm của Thẩm Lệ vô cùng ai oán: “Nếu không phải hôm nay chỗ tớ có báo công chuyện, thì tớ cũng muốn đến chơi cùng các cậu.”
“Cậu vẫn nên là đi làm việc đi!” Hạ Diệp Chi kéo Mạc Hạ sang: “Chào dìThẩm đi con.”
Mạc Hạ chơi đến vô cùng vui vẻ, vẫn không quên khoe khoang: “Dì Thẩm ơi, chúng con phải đi ăn khoai tây chiên đây~”
“Tôi thật là đáng thương, chẳng có khoai tây chiên để ăn, hức hức hức~” Thẩm Lệ miệng giả vờ mếu máo đáng thương với Mạc Hạ.
Mạc Hạ tặng cô ấy một nụ hôn gió: “Cô nhớ phải làm việc chăm chỉ đó nha!”
Thẩm Lệ bị con bé chọc cười, cố tỏ ra dữ dằn hừ một tiếng.
Hạ Diệp Chi ngắt cuộc gọi, rồi đưa Mạc Hạ đi ăn khoai tây chiên.
Hai mẹ con chơi cả một ngày, về đến nhà đều rất mệt, lúc cô tắm cho Mạc Hạ, Mạc Hạ cứ ngủ gà ngủ gật.
Sau khi cô bế Mạc Hạ về phòng, liền lên mạng tra văn phòng luật sư có chuyên môn về quyền nuôi dưỡng ở thành phố Hà Dương.
Mạc Đình Kiên tự mình nói với cô, anh sắp kết hôn, thì có nghĩa là, chuyện này đã không thể trì hoãn thêm được nữa.
Cô hiện tại phải bắt tay vào chuẩn bị việc này, cô muốn biết xác suất cơ hội cô thắng kiện Mạc Đình Kiên là bao nhiêu.
Nhưng còn một vấn đề nữa là, bọn họ không hề công khai sự tồn tại của Mạc Hạ, một khi bọn họ thưa kiện, sẽ rất có khả năng làm lộ ra Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên có thân phận như thế kia, khẳng định sẽ có người muốn có được hình ảnh của Mạc Hạ.
Cô không hy vọng Mạc Hạ sống mà luôn bị công chúng để ý, mà còn là từ nhỏ bị tất cả mọi người biết cha mẹ ly hôn.
Cha mẹ ly hôn cũng không phải là việc đáng xấu hổ gì, nhưng trẻ con rất nhạy cảm, từ bé đã bị tất cả mọi người biết cha mẹ đã ly hôn, việc này nhất định sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của cô bé.
Hạ Diệp Chi đưa tay day mi tâm, lâm vào trầm tư.
Cô ngồi máy tính đến nửa đêm, sau khi tìm được rất nhiều tư liệu, nhưng cô không lưu lại số điện thoại của văn phòng nào cả.
Cuối cùng, cô quyết định tìm Phó Đình Tây hỏi một chút.
Mặc dù sở trường của Phó Đình Tây chỉ chuyên môn về thương mại kinh tế, nhưng đối với vấn đề này cũng khá hiểu biết, cô chỉ là đi tìm Phó Đình Tây tìm hiểu một chút, xem xác suất cô thắng được Mạc Đình Kiên cao bao nhiêu.
…
Hạ Diệp Chi nghỉ tổng cộng ba ngày, thứ Bảy đi chơi công viên vui chơi, Chủ Nhật dẫn Mạc Hạ đi vườn bách thú.
Đó là một vườn bách thú nhỏ, buổi sáng đi, ba giờ chiều về nhà.
Hạ Diệp Chi đặt vé máy bay tối thứ Hai, buổi tối cuối tuần, cô liền đưa Mạc Hạ về biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Trước lúc đi, cô goi điện thoại cho Thời Dũng, để anh ta nói với Mạc Đình Kiên, cô sắp đưa Mạc Hạ về.
Khi cô đưa Mạc Hạ đến cổng biệt thự của Mạc Đình Kiên, liền trông thấy Mạc Đình Kiên đang đứng đợi ở cửa.
Hạ Diệp Chi xuống xe, bế Mạc Hạ từ trong xe xuống.
Mạc Hạ hai ngày không thấy Mạc Đình Kiên, vừa xuống xe liền mừng rỡ gọi một tiếng: “Ba!”
Mạc Đình Kiên đứng ở chỗ đó không nói gì cũng không động đậy, ánh mắt của anh nhìn qua, đặt trên người Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đứng bên cạnh xe, đối mặt cùng anh.
Mạc Hạ kéo góc áo của cô: “Mẹ, con phải đến chỗ ba rồi, khi nào mẹ mới lại đến thăm con?”
“Có lẽ con phải đợi tiếp mấy tuần nữa.” Hạ Diệp Chi xoa đầu của nhóc.
Mạc Hạ hơi thất vọng, không tình nguyện đi về phía Mạc Đình Kiên.
“Tạm biệt, Hạ Hạ.” Hạ Diệp Chi vẫy tay với con.
Mạc Hạ đi đến bên cạnh Mạc Đình Kiên, mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng vẫn vẫy tay với cô.
Hạ Diệp Chi lại nhìn Mạc Đình Kiên một cái, luôn cảm thấy anh dường như gầy hơn trước rồi, cô nhẹ nhíu mi, lại giãn ra ngay sau đó.
Có lẽ là phải chuẩn bị cho việc kết hôn, cần làm xong hết công việc, cho nên mới gầy như vậy.
Hạ Diệp Chi tự cười giễu bản thân, liền quay người mở cửa xe ngồi vào bên trong, không hề quay đầu đạp ga lái xe rời khỏi.
Tận đến lúc xe Hạ Diệp Chi biến mất không thấy tăm tích nữa, Mạc Đình Kiên vẫn đứng im như cũ.