Sự thật chứng minh rằng Hạ Diệp Chi không nói ra là đúng.
Bởi lẽ, không bao lâu sau thì hai người Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng đã cãi nhau rồi.
“Lưu Chiến Hằng, anh làm sao vậy? Anh không đối đầu với tôi là không được đúng không?” Tạ Ngọc Nam là người đầu tiên không nhịn được cơn nóng giận, vứt menu “xoảng” lên bàn ăn rồi chỉ vào Lưu Chiến Hằng mà nói.
Lưu Chiến Hằng chậm rãi đặt menu trong tay xuống bàn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và giọng điệu cũng rất hờ hững: “Gọi chút đồ ăn thôi mà, khẩu vị của mỗi người không giống nhau, chuyện này không phải rất bình thường hay sao?”
Anh quay đầu nhìn Tạ Ngọc Nam, vẻ mặt bình tĩnh đến độ khiến Tạ Ngọc Nam phát điên lên.
“Đừng tường rằng tôi không biết vì sao anh đến đây cùng với Hạ Diệp Chi!” Tạ Ngọc Nam không thể bình tĩnh giống như Lưu Chiến Hằng, trong đáy mắt hiện rõ vẻ giận dữ.
“Nếu như đã biết thì cậu phải hiểu rõ rằng chuyện này quan trọng nhường nào với Diệp Chi! Ngọc Nam, đây không phải là trò chơi.” Giọng điệu của Lưu Chiến Hằng nghe thì có vẻ thành khẩn, giống như lời khuyên bảo của người anh cả với đứa em trai.
Nhưng chỉ không ngờ, Tạ Ngọc Nam ghét nhất chính là vẻ như anh cả dạy kẻ khác của Lưu Chiến Hằng.
Tạ Ngọc Nam cười khẩy một tiếng rồi nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Hạ Diệp Chi, em có gì cứ nói ra đi?”
Hạ Diệp Chi sửng sốt, cô nói? Cô có gì phải nói sao?
Hai người này cãi nhau thì liên quan gì đến cô?
“Hai người cãi nhau xong chưa?” Hạ Diệp Chi lại đưa tay bưng cốc nước lên, sau khi uống một ngụm nước, như không có gì mà nói: “Hai người tiếp tục đi, không cần liên quan đến tôi.”
Tạ Ngọc Nam nghẹn rồi, cúi người xuống nhìn Hạ Diệp Chi: “Sao lại không liên quan đến em?”
Hạ Diệp Chi vặn ngược lại: “Là tôi bảo hai người cãi nhau sao?”
Tạ Ngọc Nam nhếch nhếch miệng, lại không còn gì để nói.
Anh ta trợn mắt nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng bĩnh tĩnh mà nhìn lại, một chút dấu vết của sự tức giận cũng không hiện trên khuôn mặt ấy. Tạ Ngọc Nam nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, cơn giận lại càng dâng cao.
Anh ta đã tức giận đến thế rồi mà Lưu Chiến Hằng trái lại vẫn bình tình như vậy. Điều này khiến anh ta như có vẻ đang ở thế yếu.
Tuy nhiên, Hạ Diệp Chi cũng đã nói như thế rồi mà Lưu Chiến Hằng cũng có vẻ như không muốn nói tiếp nữa, Tạ Ngọc Nam cũng chỉ đành dừng lại rồi nghĩ cách cãi nhau với anh sau.
Hai người đàn ông đều đã yên tĩnh và không tiếp tục cãi nhau nữa, Hạ Diệp Chi cầm thực đơn bắt đầu gọi món.
Tạ Ngọc Nam không ăn được cay, khẩu vị của Lưu Chiến Hằng lại rất ăn tạp, vị gì cũng có thể ăn.
Có đôi khi chỉ từ khẩu vị thôi cũng có thể đoán được phần nào tính cách của con người này.
Tạ Ngọc Nam có xuất thân tốt nên có chút kiêu ngạo, tính cách cũng thằng thắn và là người không có ý nghĩ xấu xa gì.
Lưu Chiến Hằng nhìn thì có vẻ hiền lành, làm việc cũng cẩn thận, lòng dạ lại kín đáo, nói không chừng trong lòng lại đầy ý xấu.
Dù sao Lưu Chiến Hằng cũng không kén ăn, Hạ Diệp Chi liền không để tâm đến khẩu vị của Lưu Chiến Hằng, gọi những món thanh đạm mà tinh tế, chủ yếu quan tâm đến khẩu vị của Tạ Ngọc Nam.
Trong lúc ăn cơm, Tạ Ngọc Nam cũng không có yên phận, đôi đũa của Lưu Chiến Hằng hướng về phía nào thì anh ta hướng đũa về đĩa thức ăn đó, cố ý cướp thức ăn với Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi cũng nhìn thấy hành vi của anh ta nhưng lại không nói gì.
Hành vi cướp đồ ăn của Tạ Ngọc Nam nhìn thì có vẻ ấu trĩ, nhưng lại khiến người khác không thể không nghĩ rằng Lưu Chiến Hằng bình thường vẫn nhường anh ta, không thì anh ta nào dám làm càn như vậy?
Lưu Chiến Hằng nhường Tạ Ngọc Nam có vẻ do Tạ Sinh.
Với thủ đoạn của Lưu Chiến Hằng thì phân nửa là anh coi thường Tạ Ngọc Nam. Với anh thì Tạ Ngọc Nam không phải là người thủ đoạn lại chỉ biết ăn với chơi.
Nhưng cách nghĩ của Hạ Diệp Chi lại không giống với Lưu Chiến Hằng, cô cảm thấy Tạ Ngọc Nam khó mà là người hồ đồ. Anh ta chỉ là khá tùy tiện, chỉ cần mình vui vẻ là được chứ không phải thực sự là kẻ ngốc.
Hạ Diệp Chi là người đặt đũa xuống đầu tiên: “Tôi ăn no rồi.”
Hai người đàn ông nghe thấy vậy, đều quay sang nhìn cô.
Hạ Diệp Chi đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Cô cầm lấy ví rồi vội vàng bước ra khỏi phòng bao.
Trong nhà vệ sinh, cô nhớ lại dáng vẻ đối chọi gay gắt trước đó của Lưu Chiến Hằng và Tạ Ngọc Nam.
Lưu Chiến Hằng nhìn như thật sự đã đặt mình ở vị trí của người anh cả và nói chuyện với Tạ Ngọc Nam với dánh vẻ hòa nhã. Điều này đủ để chứng minh rằng chắc chắn do Tạ Sinh thì Lưu Chiến Hằng mới có thể đối xử như vậy với Tạ Ngọc Nam.
Hoặc cũng có thể Tạ Sinh đã dặn dò qua rồi.
Cô lại nhớ lại câu nói trước kia của Tạ Ngọc Nam, anh ta nói rằng bố của anh ta Tạ Ngọc Nam là “Làm quá nhiều việc trái với lương tâm nên áy náy”, vì thế đêm đêm đều không thể ngủ ngon và mất ngủ một thời gian dài rồi.
Chẳng lẽ Tạ Sinh đã vụng trộm làm việc gì mà không thể để người khác biết.
Nếu như đúng là vậy, thì lẽ nào có thể chứng minh rằng Tạ Sinh là thế lực của Lưu Chiến Hằng.
Nhưng Tạ Ngọc Nam lại nói qua, Tạ Sinh từng khen Mạc Đình Kiên. Nếu ông ta tán thưởng Mạc Đình Kiên thì vì sao lại để Lưu Chiến Hằng gây ra những chuyện kia?
Hay có thể nói rằng Lưu Chiến Hằng làm những chuyện kia không phải là gợi ý của Tạ Sinh?
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, buồn bực mà hất chút nước rửa mặt, sau đó cầm ví tiền quay lại phòng bao.
Đi đến trước cửa phòng bao, Hạ Diệp Chi cũng không biết vì lý do gì mà không lập tức mở cửa bước vào, mà lại dán tai lên cửa.
“Không phải trước kia đã nói với cậu rằng đừng tiếp cận Hạ Diệp Chi, cô ấy không giống những cô gái trước kia mà cậu gặp sao.” Đây là giọng nói của Lưu Chiến Hằng.
“Quả thực không giống, vì vậy tôi mới không lên giường với cô ấy mà muốn trở thành bạn.” Giọng nói của Tạ Ngọc Nam vẫn cà lơ phất phơ như trước, không đứng đắn.
Hạ Diệp Chi nghe được câu này, hừ nhạt một tiếng. Tạ Ngọc Nam thực sự cho rằng sức hấp dẫn của anh ta rất lớn sao, theo đuổi ai thì người đó cũng đổ sao?
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng dường như nặng trĩu: “Cậu thành bạn với cô ấy thì có tác dụng gì chứ.”
“Tạ Ngọc Nam tôi cần những lợi ích gì từ một người phụ nữ? Nhưng còn anh năm đó vắt óc tìm kế tiếp cận Hạ Diệp Chi, muốn lợi gì từ Hạ Diệp Chi đây?” Giọng điệu của Tạ Ngọc Nam đầy trào phúng, tự hỏi rồi tự trả lời: “À, lúc đó Hạ Diệp Chi có phải là người phụ nữ của Mạc Đình Kiên, anh có phải muốn lợi dụng cô ấy đối phó Mạc Đình Kiên?”
Tạ Ngọc Nam thở dài một hơi rồi lại nói tiếp: “Lưu Chiến Hằng, anh thực sự là đứa con trai ngoan của bố tôi, đức hạnh giống hệt, ngay cả bản lĩnh của ông ấy cũng học được mười phần mười!”
Tuy rằng Lưu Chiến Hằng vẫn không nói gì nhưng Hạ Diệp Chicó thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ta khó coi đến mức nào.
Qua vài giây, thanh âm của Lưu Chiến Hằng mới nhẹ nhàng vang lên, trong giọng nói mang theo cơn giận đang được nén lại: “Ngọc Nam, cậu không hiểu.”
“Tôi quả thực không hiểu, vì thế mới không thể giống anh làm được việc hèn hạ như vậy.”
Trong phòng trầm lặng.
Hạ Diệp Chi thẳng người, sửa sang quần áo của mình rồi lại đợi một lát mới đẩy cửa bước vào.
“Sao lâu như vậy mới về? Tôi đang chuẩn bị đi nhà vệ sinh tìm em đây!” Tạ Ngọc Nam vừa nhìn thấy cô đã cười nói.
Hạ Diệp Chi trừng mắt nhìn anh ta: “Cảm ơn ý tốt của anh.”
Tạ Ngọc Nam chỉ cười một tiếng, đặt tay trên lưng chiếc ghế mà trước đó Hạ Diệp Chi đã ngồi.
Hạ Diệp Chi không ngồi ở chiếc ghế cũ mà ngồi xuống vị trí cách hai người bọn họ rất xa: “Đã ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi thì để tôi đi thanh toán.”