Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 749: Bệnh hoang tưởng




Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng không nhìn nhau, lần lượt cầm áo khoác của mình đứng dậy.
Hạ Diệp Chi lập tức đi ra ngoài.
Trong khi thanh toán thì Hạ Diệp Chi gặp Tô Miên.
Từ sau khi Tô Miên rời khỏi đoàn phIm thì đây là lần đầu tiên Hạ Diệp Chi nhìn hấy Tô Miên.
Đương thời tiết tháng ba, Tô Miên mặc chiếc váy liền thân tay dài màu xám nhạt, chân đi giày cao gót, toàn thân thoạt nhìn mộc mạc mà tao nhã, rồi lại như có vẻ tinh tế và sang trọng, hiện lên vẻ khác người.
Mà Hạ Diệp Chi lại mặc chiếc áo len màu xanh khói rộng rãi hơi có vẻ mộc mạc đi với chiếc váy trắng nửa người đến bắp chân. Hai màu sắc đơn giản ấy phối hợp với nhau vừa tươi mới lại vừa lộ ra vẻ nhạt nhẽo.
Hai người cùng đứng trước bàn thu ngân, phong độ và dung mạo đều hơn người, chiều cao cũng tương đương, nhân viên thu ngân của từng người không hẹn mà gặp quay sang nhìn đối phương.
Hạ Diệp Chi không nói chuyện mà chỉ đợi nhân viên thu ngân thanh toán, nhận thẻ rồi đi.
Từ đầu đến cuối cô không nhìn Tô Miên dù chỉ là một ánh mắt, thoạt nhìn vừa bình tĩnh vừa thờ ơ, dường như Tô Miên với cô chỉ là một người lạ.
Thực ra chỉ cô hiểu rõ, vừa nãy vào lúc nhìn thấy Tô Miên khi chưa đến gần, cô cũng chỉ giả vờ như không thấy.
Hạ Diệp Chi bước chậm, phía sau lưng vang lên từng tiếng “cộp cộp cộp” thanh âm hết sức có tiết tấu của giày gao gót.
Âm thanh dẫm giày cao gót nhanh hơn và cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Vào thang máy, ra thang máy.
Hạ Diệp Chi thoáng thấy Tô Miên đi đến bên cạnh, đồng thời giữ nhịp bước cũng giống cô.
Tô Miên bước theo vài bước mới phát hiện Hạ Diệp Chi quả thực không có ý chủ động bắt chuyện với cô ta. Lúc này mới cố ý giả vờ như không để ý và nói: “Hạ Diệp Chi, hơn tháng không gặp, kẻ bên cạnh cô hình như không ít ấy nhỉ.”
Hạ Diệp Chimím môi, giọng điệu trào phúng nhàn nhạt: “Có vẻ cuộc sống của cô không thuận lợi nhỉ. Một người phụ nữ sắp kết hôn sao lại quan tâm cuộc sống của tôi. Chẳng lẽ người cô yêu không phải Mạc Đình Kiên mà là tôi.”
Tô Miên bị lời nói của Hạ Diệp Chichặn nghẹn họng.
Hạ Diệp Chigiỏi ăn nói, Tô Miên không phải là đối thủ của cô.
Tô Miên hít sâu một hơi rồi nói rằng: “Cô hẳn phải rõ chứ, lời nói quá sắc bén sẽ rất khó khiến người khác yêu thích.”
“Ồ, điều cô nói tôi thật ra không biết. Tôi chỉ biết loại phụ nữ lúc nào cũng muốn cướp đàn ông của người khác, rồi lúc nào cũng phải đề phòng cuối cùng sẽ không hạnh phúc.”
Câu nói hời hợt của Hạ Diệp Chi lại hoàn toàn chọc giận Tô Miên: “Hạ Diệp Chi, cô…”
“À, tôi nhớ ra rồi, loại tình huống này của cô cũng được tính là bệnh hoang tưởng nhỉ?” Hạ Diệp Chichặn lời Tô Miên. Nói đến đây thì chặn trước mặt Tô Miên tiện chặn đường của cô ta, nói một cách nghiêm trang rằng: “Đây là một loại bệnh tâm lý, phải trị!”
Giọng điệu của Hạ Diệp Chi cực kỳ thành khẩn, dường như cô đang quan tâm Tô Miên như bình thường.
Cô không để cho Tô Miên có cơ hội nói chuyện, kéo Lưu Chiến Hằng từ phía sau đến trước mặt Tô Miên: “Giới thiệu cho cô một bác sĩ nổi tiếng quốc tế, còn là tiến sĩ tâm lý học.”
Lưu Chiến Hằng trừng mắt, rất biết nghe lời mà lấy ra một tấm danh thiếp đồng thời cực kỳ khiêm tốn mà đưa cho Tô Miên: “Chào cô, tôi là bác sĩ tâm lý, tên là Lưu Chiến Hằng. Cô nếu như cần tư vấn tâm lý thì có thể liên hệ với tôi.”
Khuôn mặt của Tô Miên đã đen thành màu gan heo, cầm tấm danh thiếp mà Lưu Chiến Hằng đưa ném xuống đất, rồi trừng mắt nhìn Hạ Diệp Chi một cách dữ tợn: “Xem như cô lợi hại!”
Tuy rằng trong lòng cô ta cực kỳ hận Hạ Diệp Chi nhưng vì đang có người khác ở đây, cô ta dù hận đến mức nào thì cũng chỉ có thể nén cơn giận của mình xuống rồi thấp giọng nói một câu.
Nhìn dáng vẻ tức giận hầm hầm của Tô Miên khi rời đi, vẻ mặt của Hạ Diệp Chi cũng không có dễ coi.
Tạ Ngọc Nam đi tới bên cạnh cô, dùng vai đụng cánh tay của Hạ Diệp Chi hỏi: ” Đuổi một ả đàn bà đáng ghét đi mà sao em lại có vẻ mặt như thế này, không vui sao?”
“Có gì vui chứ, tôi tính toán chi li với cô ta thì khác gì cô ta đâu?” Hạ Diệp Chi nhìn lướt qua thì thấy Lưu Chiến Hằng đang cúi người nhặt tấm danh thiếp mà Tô Miên vừa ném xuống đất.”
Lưu Chiến Hằng cũng chú ý tới ánh mắt của Hạ Diệp Chi, nhưng vẻ mặt vẫn bình tình mà cẩn thận quan sát tấm danh thiếp, xác định không bị rách mới bỏ lại vào túi.
Sau đó, anh mới hờ hững giải thích với Hạ Diệp Chi: “Đồ của mình, người khác không trân trọng thì chỉ có mình mới trân trọng thôi.”
Tạ Ngọc Nam bên cạnh cười nhạo một tiếng.
Hạ Diệp Chi thản nhiên dò xét Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng từ trước đến nay vẫn đối đầu với Mạc Đình Kiên. Ngày trước khi cô vẫn còn ở bên Mạc Đình Kiên thì anh đã nghĩ cách chia rẽ cô và Mạc Đình Kiên.
Bây giờ cô và Mạc Đình Kiên đã chia tay, Lưu Chiến Hằng phải chăng đang nghĩ cách chia rẽ Mạc Đình Kiên và Tô Miên?
Cô vừa rồi cố ý để Lưu Chiến Hằng chú ý đến Tô Miên.
Với trí thông minh của Lưu Chiến Hằng thì anh có vẻ đã sớm chú ý Tô Miên rồi.
Hạ Diệp Chi làm như vậy cũng không phải muốn Lưu Chiến Hằng sẽ làm gì đó phá hư tình cảm của Mạc Đình Kiên và Tô Miên, cô chỉ muốn xác nhận Lưu Chiến Hằng có ra tay hay không thôi.
Tuy rằng bây giờ cô không còn ở bên Mạc Đình Kiên và những chuyện này cũng không liên quan đến cô…
Thế nhưng cô lại rất rõ ràng rằng nếu như những chuyện này còn chưa kết thúc thì cô vẫn sẽ quan tâm chúng và cũng không phải vì Mạc Đình Kiên.
Mà là vì cô muốn biết sự thật.
Sự thất cuối cùng là gì mà khiến cho Lưu Chiến Hằng không tiếc ra tay với một đứa trẻ mới ba tuổi, đồng thời lừa dối và lợi dụng cô…
Tạ Ngọc Nam khoát tay lên vai Hạ Diệp Chi, nghiêng đầu nói: “Em đừng để ý đến anh ta! Từ nhỏ đã như vậy, một dạng thần bí tự cho là đúng, người không biết còn tưởng anh ta là nhà triết học!”
Hạ Diệp Chi không chút cảm xúc mà xoay người một vòng theo chiều kim đồng hồ, lách khỏi cánh tay đang để trên vai cô của Tạ Ngọc Nam.
Cũng vì vậy mà cô đối mặt với cửa chính.
Ngoài cửa chính, chiếc Bentley của Mạc Đình Kiên đang dừng ở ngoài kia và anh đang mở cửa xe cho Tô Miên.
Sau khi Tô Miên ngồi ổn định, lúc anh đóng cửa xe muốn đến bên kia xe, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đám người Hạ Diệp Chi ở bên trong đại sảnh.
Hạ Diệp Chi đi phía trước, Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng đều đang đi phía sau cách cô một đoạn, giống như hai kẻ theo đuổi của cô.
“Gặp người cũ, nghe nói không đỏ mặt thì chính là đỏ mắt.” Giọng nói của Tạ Ngọc Nam từ phía sau truyền đến: “Hạ Diệp Chi, em bây giờ là loại tình huống nào?”
Giọng điệu của Hạ Diệp Chi không chút cảm xúc: “Tôi là loại tình huống nào không quan trọng, quan trọng là đến lúc đó do thiếu chứng cứ mà anh thua kiện tụng dẫn đến tự bế, phải tìm Lưu Chiến Hằng tiến hành tư vấn tâm lý.”
Tạ Ngọc Nam tức giận, cắn răng nói rằng: “Tôi phát hiện lời nói cay độc của người phụ nữ này thực sự có thể khiến một người sống sờ sờ tức chết.”
“Cảm ơn đã khen.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh ta, thành khẩn nói: “Thực ra tôi có chút tò mò rằng khi anh và người cũ gặp nhau sẽ là loại tình huống nào.”
Tạ Ngọc Nam: “!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.