Hạ Diệp Chi thấy Thẩm Lệ tự đẩy xe lăn qua đây, cô vội vã dẫn theo Mạc Hạ đi tới đỡ lấy xe đẩy của Thẩm Lệ, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần ra đây đâu.”
“Nếu tớ không ra thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng này…” Thẩm Lệ nhỏ giọng, mắt cô nhìn Hạ Diệp Chi nhưng dư quang khóe mắt lại liếc về phía Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Nói xong cô mới chú ý đến Mạc Hạ cũng tới, cô kinh ngạc lên tiếng: “Mạc Hạ, sao con cũng đến đây rồi?”
“Dì Thẩm.” Mạc Hạ ngoan ngoãn kêu một tiếng, ánh mắt rơi xuống cái chân bị bó thạch cao của Thẩm Lệ, tò mò hỏi: “Dì có đau không?”
Thẩm Lệ sờ mặt cô bé, cười lắc đầu: “Không đau.”
Mạc Hạ nghe vậy, đưa tay cẩn thận sờ soạng lên cái chân bị bó thạch cao của cô ấy, sau đó lại ngước mắt lên nhìn phản ứng của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cười muốn hỏng người rồi, cô nắm tay Mạc Hạ để trên đùi mình, nhẹ nhàng gõ hai cái nói: “Đúng là không đau, chân của dì đã được bó bột lại rồi, không gõ tới bên trong đâu.”
Mạc Hạ tò mò nhìn, nhưng không giơ tay ra gõ nữa, chỉ cười hì hì.
Tô Miên nhớ tới hôm đó ở quán cà phê, Mạc Đình Kiên hỏi cô ta mấy lần có làm gì không. Bây giờ nhìn thấy Thẩm Lệ, cô ta cảm thấy hơi chột dạ.
Cô lên tiếng nói: “Đình Kiên, chúng ta đi thôi, anh có muốn dẫn Mạc Hạ đi cùng không?”
Tiếng nói của Tô Miên khiến Thẩm Lệ chú ý.
Thẩm Lệ mỉm cười với Mạc Hạ trước, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô bé đến bên cạnh Hạ Diệp Chi, lại vỗ đầu cô bé, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Tô Miên: “Ai ôi, cô Tô, cô đây là đang gãy chân đấy vậy mà cũng còn thương nhớ con của người ta à? Tuổi tác đã lớn rồi đừng ôm đồm quá nhiều thứ, cẩn thận kẻo mau già đấy.”
Hạ Diệp Chi nhỏ giọng gọi tên cô: “Lệ à.”
Thẩm Lệ dường như không nghe thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Miên.
Tô Miên bị Thẩm Lệ chọc đến giận sôi người, rất ít người dám ở trước mặt sỉ nhục cô ta như vậy, đừng nói chi là sau khi ở bên cạnh Mạc Đình Kiên, danh tiếng càng tăng càng không có người dám không nể mặt cô ấy như vậy.
Tô Miên Tô nén giận: “Cô này, xin hỏi tôi đã từng đắc tội cô sao? Xin cô nói chuyện phải lựa lời.”
Tô Miên có thể mua chuộc người khác cố ý gây thương tích cho Thẩm Lệ, đương nhiên cô không thể không biết Thẩm Lệ.
Ánh mắt Thẩm Lệ nhìn đến bàn chân bó bột của Tô Miên, chậm rãi nói: “Làm chuyện xấu sẽ có báo ứng, bản thân cô Tô đã lĩnh hội rồi nhỉ?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì?” Tô Miên giả vờ trấn định nói xong thì thúc giục Mạc Đình Kiên: “Chúng ta đi thôi.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, đi thẳng về cửa thang máy.
“Diệp Chi, chúng ta đi thôi.” Thẩm Lệ hừ một tiếng, tự đẩy xe về phòng bệnh của mình.
Hạ Diệp Chi thấy thế, đưa tay ra giúp cô ấy đẩy xe đi về phòng bệnh.
Cô chú ý thấy Mạc Hạ vừa đi vừa quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi cúi đầu ghé vào mặt Mạc Hạ khẽ hỏi: “Sao thế? Con muốn đi đến chỗ ba sao?”
Mạc Hạ lắc đầu, lông mày hơi nhíu chặt, tay nhỏ vịn lên xe đẩy của Thẩm Lệ, đi theo mọi người trở về phòng bệnh, thoạt nhìn giống như một cô nhóc có tâm sự nặng nề.
Sau khi vào phòng bệnh Hạ Diệp Chi để Mạc Hạ ngồi xuống trước, sau đó mở hộp canh và thức ăn ra.
Thẩm Lệ ở bên cạnh trêu Mạc Hạ, nhưng Mạc Hạ dường như không vui lắm, cũng không để ý tới cô ấy.
Thẩm Lệ nhỏ giọng hỏi Hạ Diệp Chi: “Mạc Hạ sao thế?”
Hạ Diệp Chi cũng chú ý tới sự khác thường của Mạc Hạ, cô hơi nhìn Mạc Hạ, nói với Thẩm Lệ: “Cậu ăn trước đi, ăn xong rồi tớ sẽ dẫn Hạ Hạ về trước.”
Thừa lúc Thẩm Lệ ăn cơm, Hạ Diệp Chi đến ngồi trước mặt Mạc Hạ, cúi đầu hỏi cô bé: “Con sao thế?”
Mạc Hạ bĩu môi, nhưng không nói lời nào.
Hạ Diệp Chi đưa tay ôm cô bé.
Đợi sau khi Thẩm Lệ cơm nước xong xuôi, Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ rời đi.
Trên đường trở về, Mạc Hạ ngủ trên xe.
Đến dưới lầu, Hạ Diệp Chi bế Mạc Hạ lên lầu, qua mấy tháng nữa sẽ tới sinh nhật bốn tuổi của Mạc Hạ. Bây giờ cô bé cũng hơn ba mươi cân, sắp bốn mươi cân rồi. Hạ Diệp Chi bế cô bé đến cửa nhà đã mệt muốn bở hơi tai, đầu đầy mồ hôi.
Sau khi mở cửa vào nhà lúc Hạ Diệp Chi để cô bé nằm trên sô-pha, cô bé liền hoảng hốt tỉnh lại, nũng nịu kêu một tiếng: “Mẹ…”
“Tỉnh rồi? Con đi rửa mặt rồi ngủ tiếp.” Hạ Diệp Chi thấy cô bé đã tỉnh thì kéo cô bé lên: “Con tự đi có được không?”
Mạc Hạ dụi mắt, được Hạ Diệp Chi dắt đi phòng tắm.
Lúc Hạ Diệp Chi rửa mặt cho cô bé, cô bé lắc đầu nói: “Ba và dì Tô ở cạnh nhau.”
“Hả?” Nhất thời Hạ Diệp Chi không nghe rõ, cô hơi dừng lại một chút mới phản ứng được Mạc Hạ nói gì
“Dì Tô” đương nhiên là nói Tô Miên.
Hạ Diệp Chi rửa mặt rồi rửa tay cho cô bé.
Mạc Hạ ngửa đầu nhìn: “Tại sao ba không ở cùng với mẹ?”
Hạ Diệp Chi choáng váng, lúc nãy ở bệnh viện Mạc Hạ luôn không vui là bởi vì chuyện này sao?
Hạ Diệp Chi dừng hẳn động tác tay, cô khẽ nói: “Không có ai nhất định phải ở bên ai, mà ba và mẹ không muốn ở bên nhau nữa, vì vậy ba con sẽ ở bên cạnh dì Tô.”
Mạc Hạ cũng không biết nghe có hiểu lời Hạ Diệp Chi nói không, nhưng lúc cô lau mặt cho Mạc Hạ, Mạc Hạ lại lên tiếng: “Vậy mẹ muốn ở cạnh chú Ngọc Nam sao?”
“A?” Lần này, Hạ Diệp Chi hoàn toàn sửng sốt: “Con… Tại sao con cảm thấy mẹ sẽ ở chung với chú Ngọc Nam?”
Mạc Hạ không chút nghĩ ngợi nói: “Bởi chú ấy đẹp trai.”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc, không còn lời nào để nói.
Cô cảm thấy, Mạc Hạ rất có thể biết hết rồi, chỉ có điều cô bé không biết diễn tả thế nào mà thôi.
Chính vì Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Hạ có thể hiểu rõ những chuyện này, vì vậy cô quyết định không tiếp tục đề tài này với Mạc Hạ nữa.
Sự chú ý của đứa bé rất dễ dàng bị dời đi.
Chỉ có điều, lúc đưa Mạc Hạ về phòng ngủ, Hạ Diệp Chi lại bị câu hỏi của cô bé làm khó.
“Mẹ, mẹ không cảm thấy chú Ngọc Nam đẹp trai sao?”
Nhìn đôi mắt to trong veo của Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười: “Con nói chú ấy đẹp trai thì đẹp trai, được rồi, ngủ mau đi.”
*
Sáng hôm sau, Hạ Diệp Chi lái xe đưa Mạc Hạ đi nhà trẻ.
Mới vừa xuống xe, Hạ Diệp Chi cảm thấy có người đang nhìn cô.
Cô quay đầu nhìn xung quanh thì phát hiện có một chiếc xe màu đen không nổi bật lắm đậu cách đó không xa.
Tuy màu đen rất khiêm tốn nhưng bản số xe lại không khiêm tốn chút nào.
Hạ Diệp Chi vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên lái xe đến cổng nhà trẻ làm gì, muốn thăm Mạc Hạ sao?
Nhưng nếu anh muốn đến thăm Mạc Hạ thì hoàn toàn có thể đến chỗ cô vào buổi sáng mà, nếu không lúc này anh nên xuống xe mới đúng.
Nếu đều không phải thế, vậy thì nói rõ không phải Mạc Đình Kiên đến thăm Mạc Hạ mà có thể anh là đến tìm cô.
Hạ Diệp Chi không lên tiếng, chỉ là đưa Mạc Hạ vào nhà trong nhà trẻ.
Lúc cô ra ngoài thì Thời Dũng đã đứng trước xe cô.
“Cô Hạ.” Thời Dũng hơi gật đầu, chào cô.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Chuyện gì?”
“Cậu chủ mời cô đi qua bên đó một chuyến.” Thời Dũng liếc nhìn về chiếc xe của Mạc Đình Kiên.