Hạ Diệp Chi ý thức được Mạc Đình Kiên muốn làm gì, trong lòng cô rất hỗn loạn.
“Mạc Đình Kiên, anh bỏ tôi xuống!” Ý lạnh tràn khắp toàn thân cô, cô không biết tại sao Mạc Đình Kiên không ở trong bệnh viện, cũng không tới tòa án, mà ở nhà cô đợi cô, cũng không biết tại sao anh lại như vậy?
Trong trí nhớ của cô, Mạc Đình Kiên là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cho dù lòng dạ anh ác độc thâm trầm, nhưng cũng có nguyên tắc và khí phách của mình.
Anh hoàn toàn không phải là loại người sắp kết hôn rồi còn có ý đồ gây rối với cô!
Mạc Đình Kiên không nói gì, vác cô đi về phóng ngủ, lúc đi vội vàng nên giữa đường va vào cạnh bàn phát ra một tiếng “ầm”.
Anh càng không nói, Hạ Diệp Chi càng sợ hãi, càng kinh hồn bạt vía, không có chuyện gì mà Mạc Đình Kiên không làm được.
“Anh mau thả tôi xuống, thả tôi xuống!” Hạ Diệp Chi muốn mình bình tĩnh lại, nhưng cô không thể bình tĩnh được, cô bị Mạc Đình Kiên vác trên vai, không ngừng đánh anh, giãy giụa muốn đứng xuống.
Lúc này, trong phòng khách bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi vui vẻ, người gọi cho cô lúc này chắc chắn biết địa chỉ nhà cô, chỉ có mấy người là thường xuyên gọi điện đến chỗ cô.
Không phải Thẩm Lệ thì chỉ có thể là Tạ Ngọc Nam.
Cô mà không nghe điện thoại, đối phương sẽ cảm thấy kỳ lạ, chắc chắn sẽ tới cửa tìm cô.
Dưới tình huống như thế, thậm chí cô lại có chút hy vọng người gọi cô là Tạ Ngọc Nam.
Giờ vết thương ở chân của Thẩm Lệ vẫn chưa khỏe, còn là phụ nữ, nếu Mạc Đình Kiên tức giận, anh sẽ không khách khí với bất kỳ ai.
Mạc Đình Kiên đã tới cửa phòng Hạ Diệp Chi, hình như anh có thể nhìn thấu tâm tư của Hạ Diệp Chi, anh ngừng lại nói: “Đến giờ em còn trông cậy ai có thể đến đây giúp em? Tạ Ngọc Nam sao?”
Hạ Diệp Chi không nói gì, chỉ ra sức giãy giụa, cô biết những lúc thế này, nếu cô càng nói sai chỉ càng khiến Mạc Đình Kiên tức giận thêm.
Nhưng người đàn ông này đang rất giận, dù cô không nói gì, anh cũng có thể tìm được lý do để nổi khùng lên.
“Sao vậy? Giờ em không muốn nói chuyện với tôi nữa à?” Cánh tay Mạc Đình Kiên từ từ siết chặt, khiến chân cô đau đớn.
Phòng ngủ của Hạ Diệp Chi không lớn, Mạc Đình Kiên bước vào, ném thẳng cô lên giường, khóa trái cửa.
Rèm cửa sổ không kéo chặt, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tầm mắt đã rõ hơn một chút.
Hạ Diệp Chi bị anh ném lên giường, cô nhanh chóng bò dậy, bật đèn ngủ trên giường nhìn Mạc Đình Kiên, nói với vẻ mặt cảnh giác: “Anh đừng qua đây! Nếu giờ anh rời đi, tôi sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Mạc Đình Kiên quay lưng về phía cửa, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vẻ mặt thâm trầm, nhưng không che lấp được vẻ đẹp trai và hào quang của anh.
Hạ Diệp Chi thật sự không hiểu, tại sao Mạc Đình Kiên lại tới cửa tìm cô chứ?
Mạc Đình Kiên bình tĩnh nhìn Hạ Diệp Chi, nhấc chân chậm rãi bước về phía cô.
Phòng ngủ của Hạ Diệp Chi thật sự rất nhỏ, cô hoàn toàn không thể trốn được, Mạc Đình Kiên từng bước dồn cô đến góc tường, cho đến khi cô không còn đường lui nữa.
“Á!” Lúc anh đến gần cô, cô hét toáng lên, nhắm mắt lại dùng sức cầm đèn bàn ném về phía anh.
Nhưng tay cô vừa mới duỗi ra đã bị Mạc Đình Kiên ngăn cản giữa không trung.
Hạ Diệp Chi nắm rất chặt, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn dễ dàng lấy được chiếc đèn tay cô: “Em cho rằng em là đối thủ của tôià? Xa nhau quá lâu rồi nên không còn nhớ tôi là người như nào nữa rồi sao?”
Mạc Đình Kiên nắm tay cô giơ cao áp vào tường, khiến cô không còn cơ hội để phản kháng, giống như một con thỏ không cam tâm để mặc người khác xâu xé, đôi mắt mèo hung hăng trừng anh.
“Em biết tôi thích ánh mắt của em nhất, em đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi không thích.” Mạc Đình Kiên cúi đầu, khẽ hôn lên mắt cô.
Hạ Diệp Chi chán ghét nghiêng đầu, không muốn chạm vào Mạc Đình Kiên.
“Em ghét tôi chạm vào em như thế sao?” Mạc Đình Kiên nở nụ cười trầm thấp, giọng nói từ tính này, nghe rất hay.
Nhưng lọt vào tai Hạ Diệp Chi, thì chỉ khiến cô lạnh cả người.
Hạ Diệp Chi cắn răng, vẫn nghiêng đầu qua một bên nhìn hướng khác: “Đúng vậy! Giờ tôi nhìn thấy bản mặt của anh là buồn nôn!”
Hai chữ “buồn nôn” cuối cùng cô nghiến răng rất nặng nề.
Vừa dứt lời, cô cảm nhận rất rõ của người đàn ông trước mặt càngtức giận hơn.
Thật ra cô không biết tại sao Mạc Đình Kiên lại như vậy?
Anh vì quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ mà thẹn quá hóa giận sao?
Đêm đó quả thật cô đã bỏ thuốc Mạc Đình Kiên, nhưng anh vẫn có cơ hội từ chối Tô Miên mà.
Nhưng Tô Miên vẫn mang thai!
Mạc Đình Kiên là người có ý chí kiên định, nếu anh không cam tâm tình nguyện, sao Tô Miên có thể mang thai chứ?
“Vậy phải làm sao đây? Tôi không chỉ chạm vào đây, tôi còn muốn chạm vào đây, đây, còn đây nữa…” Mỗi một chữ “đây” của Mạc Đình Kiên, anh hôn cô một lần.
Đến cuối cùng, anh hôn lên môi Hạ Diệp Chi.
Bây giờ Hạ Diệp Chi chỉ có lòng chán ghét với Mạc Đình Kiên, cho dù cô biết hôm nay cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh, nhưng cô không muốn chịu thua như vậy.
Hạ Diệp Chi cắn mạnh vào môi Mạc Đình Kiên, trong khoang miệng có mùi máu tanh.
Cho dù là vậy, Mạc Đình Kiên cũng không buông cô ra, ngược lại hôn càng sâu, càng làm càn hơn.
Hạ Diệp Chi không có cơ hội để phản kháng, lúc Mạc Đình Kiên hôn cô, tay anh cũng bắt đầu xé quần áo cô, cuối cùng hung hăng đẩy cô lên giường.
Cứ như vậy, Hạ Diệp Chi lại càng không có cơ hội phản kháng.
Hôm nay Mạc Đình Kiên quyết tâm muốn làm cô.
Trong lòng Hạ Diệp Chi vừa tức vừa lo lắng, đồng thời cảm thấy chua xót khổ sở, cô mở to mắt nhìn trần nhà, yên lặng không giãy giụa nữa.
Mạc Đình Kiên cảm thấy người bên dưới yên tĩnh trở lại, nên rời môi cô.
“Anh cảm thấy giờ Tô Miên mang thai không tiện nên tới đây tìm tôi đúng không?” Giọng nói của Hạ Diệp Chi hơi khàn khàn, lại mang theo vẻ bi thương nhàn nhạt, đây chính là lý do duy nhất cô có thể tìm ra.
Cô không nghĩ tới lý do nào khác.
“Anh không yêu tôi nữa nên muốn giày vò tôi như vậy sao? Chúng ta hợp rồi tan không được sao?” Hạ Diệp Chi không muốn khóc, nhưng cô không khống chế được nước mắt.
Mạc Đình Kiên duỗi ra một ngón tay, lau khóe mắt cô.
Trong nháy mắt đó, Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên sẽ nghĩ tới phần tình cảm lúc trước mà mềm lòng với cô.
Nhưng một giây sau, một câu nói của Mạc Đình Kiên đã phá vỡ vọng tưởng của cô.
“Hợp rồi tan? Không thể nào!” Mạc Đình Kiên không hề do dự nói ra câu này.
Hạ Diệp Chi cảm thấy lúc này Mạc Đình Kiên chẳng khác gì một ác ma.
Đến giây phút cuối cùng, Hạ Diệp Chi không thể chịu đựng được nữa mới mềm giọng cầu xin anh: “Mạc Đình Kiên, vì tình cảm lúc trước của chúng ta mà buông tha cho tôi đi…”