Hạ Diệp Chi chỉ mời Thẩm Lệ tới ăn cơm chứ không mời Cố Tri Dân.
“Sao vậy, không hoan nghênh anh sao?” Trên mặt Cố Tri Dân vẫn nở nụ cười, ánh mắt không tự chủ nhìn vào trong.
Hạ Diệp Chi lùi sang một bên để Cố Tri Dân bước vào: “Đương nhiên hoan nghênh rồi, anh mau vào đi.”
Khi Cố Tri Dân bước vào, Hạ Diệp Chi mới phát hiện anh lại mua một hộp đồ chơi.
“Anh tới là được rồi, đừng khách khí như vậy, Mạc Hạ có rất nhiều đồ chơi.”Nếu có nhiều đồ chơi, Mạc Hạ chơi không hết sẽ bỏ không ở đó, rất lãng phí.
Cố Tri Dân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hạ Diệp Chi: “Em không hiểu, đồ chơi mới có thể mang tới niềm vui mới.”
“Đối với tổng giám đốc Cố mà nói, phụ nữ mới có thể mang tới kích thích mới không phải sao?”Khi Thẩm Lệ biết Cố Tri Dân tới đây thì đi ra ngoài lên tiếng mỉa mai anh.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Diệp Chi bận dọn nhà, không chú ý đến tin tức trên mạng.
Nghe giọng điệu Thẩm Lệ, chẳng lẽ Cố Tri Dân lại có người mới sao?
“Thẩm Tiểu Lệ, em nói như thế sao?” Cố Tri Dân khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo vẻ tức giận.
“Tôi cứ nói vậy đó.”
Thẩm Lệ hừ lạnh, xoay người ngồi lại ghế sofa.
Có trẻ nhỏ ở đây, cô không muốn nói nhiều, tránh việc cãi nhau với Cố Tri Dân.
Hạ Diệp Chi biết suy nghĩ của Thẩm Lệ, cô kéo Cố Tri Dân đi tìm Mạc Hạ: “Anh chơi cùng Mạc Hạ đi, tôi sẽ bảo Tiểu Lệ giúp tôi nấu cơm.”
Cô sợ nếu để hai người ở đây sẽ cãi nhau ầm ĩ, vì vậy dứt khoát tách hai người ra.
*
Hạ Diệp Chi kéo Thẩm Lệ đi tới nhà bếp, cô hỏi Thẩm Lệ: “Cậu với Cố Tri Dân sao vậy?”
“Không có gì.”
Thẩm Lệ vốn không muốn nói, nhưng cô không chịu nổi sự truy hỏi của Hạ Diệp Chi.
“Ngựa quen đường cũ, người mới trong truyền thông Thịnh Hải đều xinh đẹp, anh ta muốn đổi mỗi ngày đều được!” Thẩm Lệ đang giúp Hạ Diệp Chi nhặt rau, nói xong cô còn dùng sức bẻ gãy cọng rau trong tay.
Lúc trước Hạ Diệp Chi sẽ khuyên nhủ, giảng giải với Thẩm Lệ.
Nhưng giờ tình cảm của chính cô đã có kết cục thất bại, cô cảm thấy cô không có lập trường, cũng không có tư cách khuyên nhủ.
“Cậu suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng là được, có khúc mắc gì thì mở ra, nếu không còn tình cảm nữa thì nên nói sớm một chút cũng tốt.”
Thẩm Lệ nghe Hạ Diệp Chi nói vậy thì ngẩn người: “Diệp Chi, sao tớ thấy giờ cậu tiêu cực như vậy?”
“Không có gì, chỉ là tớ đã nhìn thấu mọi chuyện.” Hạ Diệp Chi mỉm cười, xoay người bắt đầu xào rau.
Một lúc sau, Tạ Ngọc Nam cũng tới đây.
Cố Tri Dân không ngờ Hạ Diệp Chi lại mới Tạ Ngọc Nam tới nhà ăn cơm.
Trong ấn tượng của anh, Hạ Diệp Chi là người hiểu rất rõ quan hệ xa gần, chắc chắn cô sẽ không mời bạn bè bình thường tới nhà ăn cơm.
Nhưng giờ Hạ Diệp Chi lại mời Tạ Ngọc Nam đến nhà dùng cơm…
Tâm tư của Tạ Ngọc Nam đối với Hạ Diệp Chi được bộc lộ rất rõ, ai cũng có thể nhìn thấy.
Chẳng lẽ Hạ Diệp Chi định…
Cố Tri Dân khẽ cau mày, cụp mắt xuống không nói gì.
Bầu không khí trong bữa cơm hơi ngột ngạt.
Khi ăn xong, Thẩm Lệ lại oán giận Cố Tri Dân hai câu.
Hạ Diệp Chi bật cười, thu dọn chén đĩa quay về phòng bếp.
Cô vừa bưng một chồng bát về phòng bếp đã nghe thấy tiếng động phía sau.
Vừa quay đầu nhìn đã phát hiện Tạ Ngọc Nam đã bưng một mâm thức ăn tới.
Từ nhỏ Tạ Ngọc Nam đã được ăn ngon mặc đẹp, chưa từng làm những chuyện này, lông mày anh nhíu rất chặt, vẻ mặt cũng hơi khó chịu.
“Anh đặt ở đây là được.” Hạ Diệp Chi vội đi tới nhận lấy.
Tạ Ngọc Nam thuận miệng nói: “Em đã nấu cơm rồi giờ còn dọn những thứ này, không phải sẽ mệt sao?”
Hạ Diệp Chi sửng sốt, Tạ Ngọc Nam là người chân thật như vậy, anh làm những chuyện này không phải vì lấy lòng, mà đơn giản anh chỉ muốn giúp cô mà thôi.
“Anh săn sóc như vậy, chẳng trách mấy người phụ nữ kia luôn luyến tiếc anh..”Hạ Diệp Chi mỉm cười nhìn anh, giọng điệu trêu chọc.
Tạ Ngọc Nam lúng túng ho nhẹ: “Đừng nhắc chuyện lúc trước nữa.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi đáp lại.
Đột nhiên Cố Tri Dân đi tới cửa phòng bếp: “Anh Tạ, khi nào anh đi vậy, tôi có thể đi nhờ xe không?”
Hạ Diệp Chi ngạc nhiên nhìn Cố Tri Dân: “Anh không lái xe tới đây sao?”
“Ừ, trợ lý chở anh tới đây, cậu ta có việc gấp nên anh bảo cậu ta lái xe đi trước rồi.” Dường như trong lời nói của Cố Tri Dân không có điểm khác thường nào.
Tạ Ngọc Nam nhìn anh, mơ hồ hiểu rõ chuyện gì đó.
Anh mỉm cười, giọng nói mang theo ý cười: “Nhưng tôi sống ở đây từ nhỏ, không thể để anh Cố đi nhờ xe được, nếu không thì tôi cho anh mượn xe tôi?”
Cố Tri Dân kinh ngạc.
Tạ Ngọc Nam sống trong tòa chung cư này sao?
Hạ Diệp Chi chuyển tới chung cư này, có phải vì Tạ Ngọc Nam không?
Hạ Diệp Chi xoay người nói với Tạ Ngọc Nam: “Anh ấy không biết anh sống ở đây.”
Cố Tri Dân nhìn hai người vừa nói vừa cười, dáng vẻ rất hòa hợp, anh càng khẳng định suy đoán trong lòng.
Hạ Diệp Chi giành được quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ, Mạc Đình Kiên cũng công bố chuyện kết hôn, Hạ Diệp Chi muốn bắt đầu một cuộc sống mới cũng là chuyện thường.
Nhưng Cố Tri Dân vẫn cảm thấy khó chịu.
Anh hít sâu một hơi, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Vậy anh đi trước.”
“Tôi tiễn anh ra ngoài.” Hạ Diệp Chi lau tay nói.
“Bên ngoài trời đã tối rồi, em không cần tiễn anh đâu, nếu không thì anh Tạ tiễn tôi được không?” Cố Tri Dân mỉm cười nhìn Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam không từ chối: “Đương nhiên là được.”
Khi hai người đàn ông rời đi, Hạ Diệp Chi hơi nghi ngờ hỏi Thẩm Lệ: “Cố Tri Dân không lái xe đến đây sao?”
“Ai biết gì anh ta.” Thẩm Lệ lười biếng lắc đầu.
*
Cố Tri Dân và Tạ Ngọc Nam đứng song song trong thang máy, nhìn thẳng về phía trước, đối diện cửa thang máy.
Nhìn con số trong thang máy dần dần nhỏ lại, Cố Tri Dân chậm rãi nói: “Anh Tạ định khi nào thì trở về nước M?”
Tạ Ngọc Nam nói thẳng: “Thành phố Hà Dương rất tốt, tổ tiên nhà họ Tạ chúng tôi cũng sống ở đây, phong cảnh thành phố này cũng rất đẹp, tôi tính định cư lâu dài ở đây.”
Cố Tri Dân vừa nghe Tạ Ngọc Nam nói định cư lâu dài ở đây thì trong lòng càng buồn bực.
Anh không muốn nói chuyện với Tạ Ngọc Nam.
Hai người bước ra khỏi thang máy, đi ra bên ngoài chung cư, đi ngược chiều nhau.
Cố Tri Dân ra khỏi khu chung cư, quay về xe, nghĩ tới nghĩ lui vẫn có chút buồn bực, vì vậy gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
Từ khi Mạc Đình Kiên che chở Tô Miên trong nhà hàng lần trước, hai người đã không liên lạc với nhau.
Điện thoại được kết nối, Cố Tri Dân cảm thấy mình rất hèn hạ, Mạc Đình Kiên vì Tô Miên mà tẩu hỏa nhập ma, cứ để cậu ta chết là được, anh quản anh ta làm gì chứ?
Nhưng giao tình nhiều năm như vậy, không phải muốn cắt đứt là cắt đứt.
Lúc Cố Tri Dân đang xoắn xuýt, Mạc Đình Kiên đã nghe máy.
Cố Tri Dân không đợi Mạc Đình Kiên lên tiếng đã hùng hổ nói: “Ông đây có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, nếu cậu muốn biết thì ngày mai tới truyền thông Thịnh Hải tìm tôi!”
Anh định cúp điện thoại, muốn để mình có vẻ quyết đoán một chút.
Nhưng không ngờ Mạc Đình Kiên lại bất ngờ nói: “Tối nay tôi rảnh.”