Trong phòng bao quán bar Kim Hải.
Cố Tri Dân ngồi đối diện Mạc Đình Kiên, không khí trong phòng hơi thấp.
Cố Tri Dân chơi đùa bật lửa trong tay, cuối cùng ném nó lên bàn.
“Người khác đều nói con người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, sao tôi thấy hình như cậu không được vui cho lắm?” Nếu so về độ bình tĩnh, chắc chắn không ai địch lại Mạc Đình Kiên, không bằng anh chủ động xuất kích.
Giọng điệu Mạc Đình Kiên rất lạnh nhạt: “Tôi hơi mệt.”
Mệt chết cậu!
Nhưng Cố Tri Dân chỉ dám nhổ nước bọt ba chữ này ở trong lòng.
Anh cầm một ly rượu lên uống một hớp lớn mới lên tiếng: “Cậu cũng biết mệt sao?”
“Cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Mạc Đình Kiên cũng uống một hớp, vẻ mặt đã mất kiên nhẫn.
Thời Dũng thấy dáng vẻ này của Mạc Đình Kiên thì tức giận.
“Xem ra tôi đúng là quản chuyện không đâu!” Cố Tri Dân mỉa mai nhìn Mạc Đình Kiên: “Được, cậu muốn kết hôn cùng người phụ nữ Tô Miên kia, Diệp Chi cũng định bắt đầu cuộc sống mới, hai người cứ tách ra như vậy cũng tốt, tôi quản chuyện không đâu làm gì!”
Anh nói xong thì uống thêm một hớp rượu.
Buồn bực không nói ra được.
Anh từng cho rằng, với sự hiểu biết của mình về Mạc Đình Kiên, một khi cậu ta đã nhận định thì chắc chắn sẽ đi đến suốt đời.
Nhưng không ngờ Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chia tay.
Giống như trên đời này thật sự không có tình cảm nào không tan vỡ, không có người nào không thể chia tay.
Nhiều năm như vậy, anh và Thẩm Lệ luôn xoay vòng, mặc dù không ở cùng nhau nhưng cũng không ở cùng người khác.
Anh cảm thấy chỉ cần không có người khác, bọn họ sẽ ở bên nhau.
Nhưng gần đây, anh bắt đầu có cảm giác nguy hiểm.
Chuyện tình cảm biến hóa rất lớn, không ai có thể đoán trước được.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên hơi lóe lên, sắc mặt cũng thâm trầm hơn, nhưng không nói gì.
Giờ Cố Tri Dân không biết mình đang tức giận hay có cảm xúc khác, giống như mình đang phân cao thấp với chính mình.
Thời Dũng càng nghĩ càng buồn bực, uống hết ly này đến ly khác.
Lúc uống đến gần say, Cố Tri Dân nghe thấy Mạc Đình Kiên hỏi anh: “Hạ Diệp Chi đã sống cùng Tạ Ngọc Nam sao?”
“Vẫn chưa.” Cố Tri Dân lắc đầu, lắc lắc ly rượu trong tay, phát hiện bên trong đã hết rượu, vừa rót rượu vừa nói: “Có điều cũng sắp rồi, hai người đã sống cùng một tòa chung cư, có lẽ không bao lâu nữa sẽ sống cùng nhau…”
Cố Tri Dân nói xong thì tiếp tục uống.
*
Khi Cố Tri Dân tỉnh lại, ngơ ngác một lát mới phát hiện mình vẫn còn ngủ trong phòng bao Kim Hải.
Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình anh.
Anh không biết Mạc Đình Kiên đã đi từ lúc nào.
Anh thấp giọng chửi một câu, cầm áo khoác đi ra ngoài, không nhớ ra mình đã nói gì với Mạc Đình Kiên.
Ra khỏi phòng bao, anh vừa đi vừa gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nghe máy: “Cậu đi khi nào vậy, cậu thật sự muốn tuyệt giao với tôi đúng không? Để mình tôi uống say rồi ngủ trong phòng bao…”
Cố Tri Dân nói luyên thuyên một hơi dài, thỉnh thoảng nghe thấy bên Mạc Đình Kiên truyền đến tiếng lật tài liệu.
Hóa ra lúc nhận điện thoại của anh, Mạc Đình Kiên vẫn đang lật tài liệu.
Ngay lúc Cố Tri Dân sắp bùng nổ, Mạc Đình Kiên bình tĩnh nói: “Tôi đã gửi thiệp mời cho cậu rồi.”
“Thiệp mời kết hôn của cậu sao?” Cố Tri Dân nói xong thì hừ lạnh, sau đó hét lớn: “Ông đây không đi!”
“Bíp…”
Đáp lại Cố Tri Dân là tiếng cúp máy.
Cố Tri Dân: “…”
*
Đảo mắt đã tới nửa tháng sáu.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc đưa đón Mạc Hạ, phần lớn Hạ Diệp Chi đều ở trong nhà.
Cô không muốn đi ra ngoài, cũng không có chuyện gì phải đi ra ngoài.
Mạc Hạ có hỏi cô là đến khi nào Mạc Đình Kiên sẽ tới thăm cô bé, Hạ Diệp Chi chỉ có thể xoa đầu cô bé nói: “Khi nào ba rảnh sẽ tới thăm con”.
Mạc Hạ là đứa bé nhạy cảm, có lẽ cô bé hiểu ý cô nên sau này không thấy cô bé hỏi cô nữa.
Sáng sớm, Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ đến trường rồi quay về gặp Thẩm Lệ ở tòa chung cư.
Thẩm Lệ khập khễnh đi về phía cô: “Diệp Chi, tớ có chuyện muốn nói với cậu!”
“Chuyện gì vậy?” Hạ Diệp Chi hỏi.
Thẩm Lệ thần bí nói: “Tới nhà cậu rồi nói.”
Khi về đến nhà, Hạ Diệp Chi định đi rót nước cho Thẩm Lệ, nhưng lại bị Thẩm Lệ kéo lại ngay: “Đừng rót nước, tớ có chuyện kỳ lạ muốn nói với cậu.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi nhìn Thẩm Lệ nghi ngờ, đợi cô nói tiếp.
Thẩm Lệ không lên tiếng, cúi đầu lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng trong túi xách.
Hạ Diệp Chi nhận lấy, hai chữ “Tô Miên” và “Mạc Đình Kiên” vô cùng bắt mắt cứ như vậy đập vào mắt cô.
Hạ Diệp Chi rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm tấm thiệp mời mấy giây, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu cũng nhận được thiệp mời vậy?”
Thẩm Lệ quan sát Hạ Diệp Chi, phát hiện vẻ mặt cô không có điểm khác thương nào, đáy lòng cô mới nhẹ nhõm một chút rồi nói tiếp: “Tớ cũng không biết tại sao lại gửi thiệp mời cho tớ.”
Theo lý mà nói, thật ra cô và Mạc Đình Kiên không có giao tình gì, cô quen biết Mạc Đình Kiên chẳng qua là vì Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân mà thôi.
Giờ Hạ Diệp Chi đã chia tay Mạc Đình Kiên, cho dù Mạc Đình Kiên muốn gửi thiệp mời cho Cố Tri Dân, vậy cứ trực tiếp gửi cho anh ta là được rồi!
Thẩm Lệ không hiểu tại sao Mạc Đình Kiên lại gửi thiệp mời cho cô, nghĩ đến dáng vẻ ngày thường của Mạc Đình Kiên, cô cảm thấy có chút sợ hãi, vì vậy đến tìm Hạ Diệp Chi ngay.
Hạ Diệp Chi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ Mạc Đình Kiên muốn làm lớn, cho nên gửi thiệp mời đến tất cả người quen biết.”
Thẩm Lệ vốn nghĩ như vậy, Hạ Diệp Chi hiểu rõ Mạc Đình Kiên hơn cô nên cô mới tới đây hỏi cô ấy.
Nghe thấy Hạ Diệp Chi nói vậy, Thẩm Lệ cũng cảm thấy có lý.
“Tớ bị điên mới tới tham dự lễ cưới của anh ta, đồ cặn bã!” Thẩm Lệ trực tiếp ném thiệp mời qua một bên, hận không thể đứng lên dẫm mấy phát.
Hạ Diệp Chi nhặt tấm thiệp mời lên dịu dàng nói: “Nếu anh ta đã mời cậu, tại sao lại không đi chứ? Ngược lại tớ cũng muốn đi nhưng tớ không có thiệp mời.”
“Hả?” Thẩm Lệ mở to mắt, không dám tin những lời mình nghe thấy: “Cậu muốn tham dự lễ cưới của Mạc Đình Kiên sao?”
Chuyện tham dự lễ cưới của chồng cũ cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên chia tay không được tốt đẹp cho lắm.
“Diệp Chi, có phải cậu bị…” Kích thích không?
Thẩm Lệ miễn cưỡng nuốt mấy chữ sau lại.
Lúc trước cô cảm thấy Hạ Diệp Chi từ bỏ nhanh như vậy đã rất kỳ lạ…
Hạ Diệp Chi khẽ cười nói: “Không phải như cậu nghĩ, đơn giản tớ chỉ muốn đi mà thôi.”
Đợi sau khi Thẩm Lệ rời đi, Hạ Diệp Chi mới lấy một USB đã chuẩn bị từ trước đi ra ngoài.
Cô đi tới một tiệm net lớn có nhiều người chơi, cho một đứa bé 1 triệu rưỡi, mượn máy tính gửi email cho mấy phương tiện truyền thông nổi tiếng.
Làm xong những chuyện này, cô lặng lẽ rời đi như chưa từng xuất hiện.