“Cái gì?”, vừa nghe thấy thế, Mộc Tương Tương sợ hãi đến mức gần như chân cũng mềm nhũn cả ra: “Tôi không làm được đâu!”.
Dù cô không thích người đàn ông này nhưng cô vẫn rất quý sinh mệnh.
Cho dù sự ra đời của cô cũng chỉ là phiền phức đến từ việc tránh thai thất bại của Mộc Lập Ngôn và Tiêu Sở Hà, bị Mộc Uyển Kỳ sai bảo như người giúp việc trong những năm sống trong nhà họ Mộc, thế nhưng cô vẫn cố gắng sống sót.
Cô không biết vì sao ‘Mộ Gia Thần’ lại có thể nói về chuyện to bằng trời như tính mạng của con người một cách dễ dàng như thế, có điều cô sẽ không đồng ý với anh ta.
Mộ Đình Hy nhướn mày: “Lẽ nào cô muốn chết chung với tôi hả?”.
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như thế, nhưng lại toát ra vẻ kiên định không tài nào lay chuyển nổi.
Gương mặt Mộc Tương Tương trắng bệch, cô đi lấy đồ đạc một cách bất đắc dĩ.
Cô cảm thấy kể từ giây phút vào nhà họ Mộ làm dâu, cuộc đời mình đã vỡ nát đến độ không tài nào vá lại nổi, có tệ hơn chút nữa thì có làm sao đâu?
Thậm chí cô còn có thể tìm niềm vui từ trong đau khổ nữa, Mộc Tương Tương nghĩ rằng nếu như ‘Mộ Gia Thần’ chết đi vào lúc cô lấy viên đạn ra cho anh ta, cô có thể chôn chung với người đàn ông đẹp trai như thế này thì cũng không quá thiệt.
……
Mộc Tương Tương cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh nhưng bàn tay cô không khỏi run rẩy.
Cô vừa dùng dao rạch phần thịt bên mép vết thương của anh ta ra vừa để ý quan sát tình hình của ‘Mộ Gia Thần’.
Cô phát hiện một điều, ngoại trừ gương mặt trắng bệch và những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán ra thì anh chẳng có phản ứng gì khác, đến lông mày cũng chỉ hơi nhíu lại mà thôi.
Nếu phải nói có chỗ nào đó đặc biệt, đó chính là anh ta vẫn luôn mình cô trân trân.
Cô có thể cảm thấy bây giờ anh ta rất yếu ớt nhưng ánh mắt của anh ta lại giống hệt như đang thiêu đốt lấy cô.
Mộc Tương Tương không kềm lòng được mà lên tiếng: “Anh đừng nhìn tôi thế chứ.”
Thật ra Mộ Đình Hy không hề bình tĩnh như những gì anh đã thể hiện, miệng vết thương rất đau, máu chảy rất nhiều, anh gần như muốn ngất đi.
Nhưng mà lúc anh nhìn Mộc Tương Tương, không ngờ cơn đau lại thuyên giảm một cách kỳ diệu.
“Đừng căng thẳng, tôi sẽ không chết đâu, tôi tin tưởng cô”, giọng nói của Mộ Đình Hy vừa nhẹ nhàng vừa hờ hững, nhưng lại vô cùng kiên định.
Từ trước đến nay Mộc Tương Tương chưa từng được tin tưởng và xem trọng như thế bao giờ, cô nghiến răng, càng tập trung chú ý lấy viên đạn ra giúp anh hơn.
Mộc Tương Tương cảm thấy lâu như thể một thế kỷ đã trôi qua.
Lúc cô lấy viên đạn ra cho anh, mồ hôi nhễ nhại trên đầu.
Cô vừa rửa tay ở bồn nước bên cạnh vừa ân cần hỏi han Mộ Đình Hy: “Anh cảm thấy thế nào rồi?”
Nếu như trước đây ấn tượng của cô với Mộ Đình Hy là ‘cậu ấm cặn bã” thì sau khi lấy viên đạn ra, cô không khỏi cảm thấy hơi phục anh.
Cả quá trình đó anh ta không hề than đau một chút nào và cũng chẳng ngất đi, cô chỉ nhìn thấy nghị lực hơn người ấy trong phim ảnh mà thôi.
Cùng lúc đó, cô cảm thấy người đàn ông này bí ẩn không đến mức không tài nào nhìn thấu được và cũng cảm thấy hơi đáng sợ.
“Cầm bút ra đây, để tôi viết đơn thuốc cho cô”, mặc dù gương mặt Mộ Đình Hy vẫn nhợt nhạt nhưng lời nói của anh vô cùng có sức uy hiếp.
Mộc Tương Tương ghi lại đơn thuốc rồi đi ra ngoài mua cho anh.
Cô cảnh giác đi vài nhà thuốc mới mua đủ những thứ cần thiết.
……
Lúc Mộc Tương Tương trở về, Mộ Đình Hy nhìn những bịch thuốc in tên nhà thuốc khác nhau, khóe miệng của anh lặng lẽ nhếch lên.
Một cô gái vừa thông minh lại vừa lương thiện.
Anh có thể nhận ra Mộc Tương Tương rất ghét anh.
Cũng có thể nói người cô ấy ghét là ‘Mộ Gia Thần’.
Đại khái là cô ấy cho rằng anh bị kẻ thù đuổi giết, sợ rằng mua thuốc giúp anh sẽ bị người khác để ý nên mới đi nhiều nhà thuốc khác nhau.
Mộc Tương Tương lấy thuốc ra rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh: “Để tôi bôi thuốc cho anh, nếu thấy đau thì anh kêu tôi nhẹ tay lại”.
Cho đến tận lúc cô bôi thuốc xong, Mộ Đình Hy cũng chẳng rên rỉ tiếng nào.
Vào lúc cô định đứng dậy, đột nhiên người đàn ông ấy kéo tay cô lại, anh hôn lên đôi môi của cô.
“Tôi đã nói không cho cô đeo mắt kính rồi mà”.