Hạ Diệp Chi rời khỏi phòng bao thì gọi điện cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đã dẫn Mạc Hạ trở về phòng bao lúc trước.
Hạ Diệp Chi đẩy cửa bước vào, Mạc Hạ liếc mắt đã nhìn thấy cô.
Mạc Hạ gọi cô: “Mẹ ơi!”
Hạ Diệp Chi không dịu dàng đáp lại Mạc Hạ như trước đây.
Sắc mặt cô nghiêm túc nhìn Mạc Hạ, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Ừm.”
Sau đó quay đầu nói với Cố Tri Dân và Thẩm Lệ: “Hôm nay làm phiền hai người rồi.”
Trẻ con rất nhạy cảm.
Mạc Hạ có thể cảm nhận được Hạ Diệp Chi đã tức giận rồi, cô bé mở to mắt nhìn Hạ Diệp Chi, cúi đầu nhỏ đứng qua một bên, không dám nắm tay Hạ Diệp Chi.
Cố Tri Dân cười nói: “Em khách khí với chúng tôi làm gì.”
“Đúng vậy, nếu cậu còn nói câu này nữa tớ sẽ tức giận đó.” Thẩm Lệ nhìn Mạc Hạ, kéo cánh tay Hạ Diệp Chi nói nhỏ: “Cậu đừng dọa con bé.”
Hạ Diệp Chi chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu cô biết chừng mực.
Hạ Diệp Chi nhìn đồng hồ nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về sớm thôi.”
Trải qua chuyện như vậy, mọi người đều không còn tâm trạng ăn cơm và vui đùa nữa.
Trên đường trở về, Thẩm Lệ ngồi phía sau với Mạc Hạ, luôn thì thầm nói chuyện với cô bé.
Hạ Diệp Chi bình tĩnh lái xe, không nói một câu.
Khi tới chung cư mà hai người ở, lúc Thẩm Lệ xuống xe vẫn muốn nói điều gì đó với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhìn ra ý đồ của Thẩm Lệ, cô mở miệng nói trước: “Cậu yên tâm.”
Thẩm Lệ nghe vậy thì không nói gì thêm.
Hạ Diệp Chi dắt Mạc Hạ về nhà.
Mạc Hạ cảm nhận được Hạ Diệp Chi đang tức giận, trên đường cô bé luôn ngoan ngoãn không nói gì.
Khi bước vào nhà, Mạc Hạ không cần Hạ Diệp Chi nhắc nhở đã trực tiếp lấy dép trong tủ giày ra đổi, còn đặc biệt ân cần lấy dép giúp Hạ Diệp Chi, đặt ngay ngắn trước mặt cô.
“Mẹ đổi giày đi.”
Hạ Diệp Chi cũng không từ chối, cúi người bắt đầu đổi giày, chỉ là trên mặt vẫn lạnh nhạt, không hề có nụ cười.
Mạc Hạ thấy Hạ Diệp Chi đã đổi giày xong, lại chạy đến bàn trà trước mặt, cầm ly nước mà ngày thường Hạ Diệp Chi hay dùng, đi tới trước máy lọc nước rót nước cho cô.
Cô bé bưng ly nước đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có muốn uống nước không?”
Hạ Diệp Chi đi tới ghế sofa ngồi xuống, chỉ tay vào bàn trà: “Cảm ơn con, con để đây đi.”
Khi Mạc Hạ đặt ly nước xuống, cảm thấy mình đặt quá xa nên dời tới trước mặt Hạ Diệp Chi.
Sau đó, cô bé xoa bàn tay nhỏ, có chút luống cuống nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chỉ vào ghế sofa nói: “Con ngồi xuống đi.”
Mặc dù trên mặt Hạ Diệp Chi không có vẻ tức giận, nhưng khí thế tỏa ra trên người cô đủ làm cho Mạc Hạ sợ hãi rồi.
Mạc Hạ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, miệng nhỏ mím thành một đường thẳng, sống lưng ưỡn thẳng tắp, tay nhỏ đặt ra phía sau, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
Hạ Diệp Chi vừa tức vừa đau lòng, hỏi cô bé: “Con biết mình sai ở đâu chưa?”
Mạc Hạ mím môi, chớp mắt nhìn Hạ Diệp Chi rồi cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Hạ Diệp Chi khẽ thở dài hỏi cô bé: “Con rất muốn gặp ba sao?”
“Vâng ạ.” Mạc Hạ gật đầu.
“Con muốn gặp ba là đúng, nhưng con không nên chưa nói với mẹ đã trực tiếp đi cùng ba!” Hạ Diệp Chi muốn để giọng điệu của mình hung dữ một chút, nhưng khi cô nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Mạc Hạ thì không nhịn được dịu giọng lại.
Mạc Hạ mếu miệng mang theo chút nức nở: “Con muốn hỏi ba, có phải ba không cần con nữa không, tại sao ba không đến thăm con?”