Lúc Mạc Hạ nói chuyện, nước mắt đã đảo quanh khóe mắt rồi.
Nhưng cô bé mếu miệng, không để nước mắt rơi xuống.
Hạ Diệp Chi nhìn mà đau lòng, nhưng cô không nhẹ dạ.
“Được rồi, mẹ biết rồi, nhưng con không nói với mẹ một tiếng đã đi cùng ba là đúng sao?” Trên mặt Hạ Diệp Chi vẫn mang theo vẻ nghiêm túc.
“Không đúng ạ.” Mạc Hạ chớp chớp mắt, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra ngoài ngay, cô bé vươn đôi tay nhỏ ra lau nước mắt trên mặt.
Hạ Diệp Chi cứng rắn không ôm, cũng không lau nước mắt giúp cô bé, hỏi: “Sau này thì sao?”
“Sau này con sẽ không làm như vậy nữa, không bao giờ không nói với mẹ đã đi cùng ba.” Mạc Hạ nhỏ giọng nức nở, không dám khóc.
Bình thường Hạ Diệp Chi rất dịu dàng với Mạc Hạ, nhưng một khi đã không dịu dàng vẫn khiến Mạc Hạ hoảng sợ.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm Mạc Hạ mấy giây, cuối cùng khẽ thở dài, cầm khăn giây lau nước mắt cho Mạc Hạ.
Mạc Hạ cũng không nhịn được nữa, bổ nhào vào ngực Hạ Diệp Chi khóc lớn.
Dù sao cũng là một đứa trẻ.
Hạ Diệp Chi ôm cô bé, vỗ nhẹ vào lưng.
Một lát sau, cuối cùng Mạc Hạ cũng yên tĩnh lại.
Hạ Diệp Chi buông Mạc Hạ ra, thấy cô bé đã khóc đến đỏ cả mắt, mặt hồng lên.
Cô đặt Mạc Hạ xuống đất, yên lặng dẫn Mạc Hạ vào phòng tắm, rửa mặt tắm rửa cho cô bé.
Đợi đến khi Mạc Hạ ngủ rồi, Hạ Diệp Chi mới ngồi trước máy tính một lúc, nhưng không viết ra được một chữ, cuối cùng cũng về phòng ngủ.
*
Sáng hôm sau, Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ đến nhà trẻ.
Khi trở về thì thấy tin tức về Mạc Đình Kiên trên mạng.
“Đêm qua, Mạc Đình Kiên dẫn theo hai người phụ nữ đi vào khách sạn… suốt đêm không ra ngoài…”
Hạ Diệp Chi thật sự không quen với những tin tức có dính líu đến Mạc Đình Kiên như thế này.
Nhưng cô không ngờ đây chỉ mới là bắt đầu.
Mấy ngày sau, gần như mỗi ngày đều xuất hiện tin tức về Mạc Đình Kiên.
Mới đầu Thẩm Lệ không dám nhắc chuyện này với Hạ Diệp Chi.
Sau đó trong lúc vô tình cô đã nhắc tới chuyện này một lần, thấy dáng vẻ Hạ Diệp Chi vẫn bình tĩnh thì cô hoàn toàn từ bỏ, thảo luận chuyện này với Hạ Diệp Chi.
“Mạc Đình Kiên bị Tô Miên tổn thương quá sâu nên muốn để mình tự do sao?”
Hạ Diệp Chi dùng ống hút khuấy nước trái cây ở trước mặt, vẻ mặt lười biếng: “Ai biết gì anh ta.”
Thẩm Lệ cảm khái, cô từng cho rằng Hạ Diệp Chi sẽ sống cùng Mạc Đình Kiên cả đời, nhưng không ngờ đến ngày hôm nay, tại nơi này cô và Hạ Diệp Chi lại cùng nhau xem tin tức bên lề của Mạc Đình Kiên.
Thẩm Lệ cảm thấy đề tài này không có gì thú vị, cô đổi đề tài: “Ngày mai Hạ Hạ được nghỉ hè rồi, cậu định dẫn con bé đi chơi ở đâu?”
“Tớ vẫn chưa nghĩ ra, có thể sẽ ở lại thành phố Hà Dương này.” Hạ Diệp Chi giơ tay nhìn đồng hồ: “Hạ Hạ sắp tan học rồi, tớ phải đi đón cô bé.”
“Ừm, tối nay tớ cũng có một buổi tiệc, tớ về chuẩn bị trước.” Thẩm Lệ cũng cầm túi xách đứng dậy.
Thời tiết tháng bảy đã là giữa mùa hè rồi.
Hạ Diệp Chi đi ra khỏi nhà hàng, cảm nhận được một luồng hơi nóng ập vào mặt.
Cô mới ra khỏi phòng máy lạnh đã nóng muốn chết rồi.
Cô khẽ nhíu mày.
Thẩm Lệ đứng cạnh cô, ngửa đầu nhìn trời.
Trước khi các cô đến đây trời vẫn còn trong xanh, vậy mà giờ mây đen dày đặc giống như sắp mưa rồi.
Cô quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Cậu mau đi đón Mạc Hạ đi, nhìn trời giống như sắp mưa rồi, trời mưa sẽ rất phiền phức.”
“Ừm, cậu cũng vậy, buổi tiệc kết thúc nên về nhà sớm một chút.” Hạ Diệp Chi cũng gật đầu với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đi rồi, Hạ Diệp Chi híp mắt ngẩng đầu nhìn trời.
Sao cô cảm thấy, đây chính là bình yên trước giông bão?