Thẩm Lệ đụng phải cánh tay bị thương của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đau đến nỗi suýt xoa một tiếng.
Thẩm Lệ vội vàng bỏ tay ra: “Bị thương ở đây rồi à?”
“Thương nhẹ thôi.” Hạ Diệp Chi nói: “Cứ về phòng trước đã.”
Lúc này Thẩm Lệ mới để ý đến Tẩn Thủy San đằng sau Hạ Diệp Chi.
Tần Thủy San chào Thẩm Lệ: “Cô Thẩm.”
Thẩm Lệ cũng cười đáp lại: “Cô Tần.”
Cô nói xong, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cũng không lên tiếng giải thích gì, chỉ đi về phía trước.
Đã muộn lắm rồi.
Cơm tối chưa ăn, Hạ Diệp Chi vừa về nhà đã nấu mì cho Mạc Hạ.
Lúc bật lửa, cô cũng không quên hỏi Tần Thủy San và Thẩm Lệ: “Hai người ăn chưa?”
Thẩm Lệ lắc đầu: “Không cần đâu, tớ ăn rồi.”
Tối nay cô tham gia một hoạt động, lúc hoạt động kết thúc, cô lên weibo mới phát hiện Hạ Diệp Chi và Tô Miên lên hotsearch.
Còn kèm theo cả video.
Thẩm Lệ xem video đó mà khiếp đảm, gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi thì cô không nghe, liền tìm thẳng đến nhà Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhìn bộ lễ phục mà Thẩm Lệ chưa kịp thay, biết chắc chắn cô vừa mới kết thúc hoạt động nào đó.
Liền đổ thêm nước, định nấu thêm một bát cho Thẩm Lệ.
Nấu mì mất chút thời gian, Hạ Diệp Chi liền hâm nóng pudding trứng cho Mạc Hạ.
Vài phút sau là làm xong.
Cô bưng pudding ra đặt lên bàn, để Mạc Hạ ăn trước.
Mạc Hạ hôm nay đến thư viện với Hạ Diệp Chi cả buổi chiều, buổi tối không ăn, lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, lúc này vừa đói vừa buồn ngủ.
Mấy người phụ nữ ngồi nhìn một cô bé ăn pudding trứng ngấu nghiến, không ai nói gì.
Đợi lúc ăn mì xong, dỗ Mạc Hạ đi ngủ rồi, Hạ Diệp Chi mới ra ngoài nói chuyện hôm nay với Thẩm Lệ và Tần Thủy San.
“Tớ đưa Mạc Hạ đến nhà hàng ăn cơm, bỗng Tô Miên từ đâu nhào đến.” Hạ Diệp Chi cũng không dấu giếm gì, kể hết chuyện trước mặt Tần Thủy San.
Chuyện này đang đồn khắp nơi, không ai không biết.
Tần Thủy San có thể tìm ngay đến đồn cảnh sát, cũng là có lòng rồi.
Hạ Diệp Chi rất biết ơn cô.
Tần Thủy San cười lạnh một tiếng: “Cô ta điên rồi à? Cô ta ở bên ngoài làm loạn, khiến hôn lễ bị hủy, tự nhiên đến tìm cô làm gì? Cô ta có bản lĩnh thì đi mà tìm Mạc Đình Kiên đi!”
Hạ Diệp Chi hơi ngừng một chút, nói: “Chắc là chịu đả kích lớn quá.”
“Bây giờ phóng viên đang tìm cô khắp nơi, bọn họ không dám tìm Mạc Đình Kiên, chỉ có đến moi thông tin về ba người từ cô.”
Tần Thủy San nói xong, nhìn Hạ Diệp Chi: “Giờ cô ra ngoài phải cẩn thận, bọn phóng viên tên nào cũng mò người giỏi lắm.”
“Tôi biết rồi, để cô lo lắng rồi.” Hạ Diệp Chi gật đầu.
Tần Thủy San thở dài: “Có chuyện gì cứ liên lạc với tôi nhé, tôi phải đi trước đây.”
Đã không còn sớm nữa, cô còn những chuyện khác phải làm, Hạ Diệp Chi đã về nhà an toàn rồi, cô không cần ở lại nữa.
Khu này khá an toàn, không cần lo phóng viên sẽ tới làm phiền.
Tiễn Tần Thủy San đi xong, Thẩm Lệ hỏi Hạ Diệp Chi: “Vừa rồi còn có gì cậu chưa kể ra không?”
Hạ Diệp Chi ở trước mặt Thẩm Lệ liền nói thẳng: “Tô Miên cứ luôn miệng nói tôi thuê người giết cô ta.”
“Cô ta tưởng ai cũng như cô ta à? Coi mạng người là cái gì vậy? Không thích ai thì thuê người giết người đó à, đúng là chỉ có cô ta mới làm ra loại chuyện thế này.”
Thẩm Lệ tức đến nỗi thở mạnh một hơi, đá cái thùng rác bên cạnh.