“Đợi một lát!”
Tô Dữ Sinh thấy Hạ Diệp Chi định đi thật thì trở nên vội vàng, hấp tấp.
Ông ta lập tức đứng dậy gọi Hạ Diệp Chi lại: “Tôi biết cô đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ. Mặc dù cô đã sinh một bé gái cho Mạc Đình Kiên nhưng cậu ta cũng không quan tâm đến việc của cô lắm. Bất luận là cô muốn thăng chức trong thời gian nhanh nhất hay là bất cứ điều kiện nào khác, tôi cũng đều có thể đáp ứng được!”
Tô Dữ Sinh cuối cùng cũng chịu nói ra mục đích của mình. Lúc đầu ông ta lấp liếm, không nói ra ý đồ là muốn tạo sức ép cho Diệp Chi, muốn cô phải tự mở miệng trước. Nhưng ông ta đã sai, Hạ Diệp Chi vốn không phải là loại phụ nữ thực dụng, hơn nữa cô còn bình tĩnh hơn cả ông ta.
Cuối cùng, ông ta vẫn phải là người chủ động nói trước.
“Ngài Dữ Sinh, ông cho rằng tôi sẽ chấp nhận điều kiện của ông sao?” Hạ Diệp Chi thản nhiên nói.
Tô Dữ Sinh thấy thái độ bình thản của Diệp Chi mà sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.
“Tôi đương nhiên mong cô sẽ tự nhận thức được năng lực của mình mà đồng ý với điều kiện tôi đưa ra.” Tô Dữ Sinh tỏ ra vô cùng tự tin.
“Nếu như tôi không đồng ý?” Hạ Diệp Chi cười hỏi.
“Cô cũng đã làm mẹ, vậy tôi mong cô cũng sẽ hiểu cho tấm lòng của một người làm cha như tôi.” Tô Dữ Sinh cúi đầu, nhìn giống như ông ta đang cầu xin Hạ Diệp Chi, thế nhưng trên thực tế, giọng nói lại vô cùng hống hách.
“Chính vì tôi đã là mẹ nên tôi biết rút kinh nghiệm từ ông, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc, dạy dỗ con gái tôi thật tốt không để nó trở thành người như Tô Miên.”
Nói đến đây, Hạ Diệp Chi cảm thấy giữa cô và Tô Dữ Sinh không có gì để nói nữa. Khi cô đang định đi ra ngoài thì nghe thấy lời uy hiếp của Tô Dữ Sinh.
“Cô Hạ, truyền thông luôn có hứng thú với động thái của cô. Và tôi cá rằng họ sẽ còn thấy thích thú hơn nữa về chuyện cô và Mạc Đình Kiên có với nhau một đứa con gái chưa từng lộ diện.”
Ý của Tô Dữ Sinh đã quá rõ ràng, nếu Hạ Diệp Chi không đồng ý điều kiện thì ông ta sẽ đưa chuyện của Mạc Hạ ra ngoài ánh sáng.
Hạ Diệp Chi sững sờ một lát, xong cô liền lên tiếng chế giễu: “Ông nói như vậy làm tôi hơi sợ rồi.”
Tô Dữ Sinh nghe rồi nheo mắt lại, vẻ mặt ông ta trông có vẻ nhẹ nhõm.
Hạ Diệp Chi tiếp tục nói: “Tôi sợ, thế nhưng Mạc Đình Kiên không sợ. Ông đã là cha, Mạc Đình Kiên anh ấy cũng là cha. Nếu ông thực sự muốn làm như vậy thì hãy làm cho tốt. Có điều ông hãy sẵn sàng trả giá cho việc đó bằng danh tiếng cả đời này của mình.”
“Cô…” Tô Dữ Sinh chỉ tay vào mặt Hạ Diệp Chi, ông ta tức giận tới mức không nói được gì.
Ban đầu ông ta nghĩ rằng Hạ Diệp Chi chỉ là một người phụ nữ mềm yếu, chỉ cần nói vài lời đe dọa với cô là xong chuyện. Thế nhưng bây giờ thì ngược lại, ông ta bị cô đe dọa lại.
“Tôi xin phép đi trước.” Hạ Diệp Chi không muốn tiếp tục nói chuyện với Tô Dữ Sinh, cô liền đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.
Cô đi qua tiền sảnh của phòng trà và ngay khi cô vừa ra khỏi cổng thì có một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại. Chiếc xe phanh gấp và người trong xe thì vội vàng đến mức khi xe chưa kịp dừng thì đã mở cửa lao ra.
Một người đàn ông với dáng người cao, mảnh khảnh xuất hiện trước mắt của Hạ Diệp Chi. Anh đóng sầm cửa xe lại và đi thẳng vào quán trà, trông có vẻ rất vội vàng. Chắc là anh ta có chuyện quan trọng cần phải giải quyết. Thế nhưng khi thấy Hạ Diệp Chi đứng ở cửa, anh ta liền dừng lại.
Hạ Diệp Chi nhìn anh nhưng không nói gì. Người đàn ông vừa nhắc đến, giờ đã xuất hiện ngay trước mặt cô, hơn nữa anh còn trong tư thế rất vội vàng. Hai người bọn họ nhìn nhau một lúc.
Lát sau, Mạc Đình Kiên đi đến chỗ Diệp Chi, hỏi với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Tại sao em lại ở đây?”
“Đây là đâu cơ chứ, anh có thể đến, tại sao tôi không thể?” Hạ Diệp Chi ngước mắt lên nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên.
“Hãy chăm sóc tốt cho Mạc Hạ.” Nói xong, Mạc Đình Kiên liền đi thẳng qua Hạ Diệp Chi và bước vào phòng trà.
Diệp Chi quay đầu nhìn lại, anh đã đi vào trong cửa đang dần đóng lại. Cô không hiểu, rốt cuộc có chuyện gì mà Mạc Đình Kiên lại vội vàng tới vậy?
*
Sau khi bước vào phòng, Mạc Đình Kiên đứng ở cửa sổ nhìn chiếc xe của Hạ Diệp Chi đang rời đi. Lúc này, Tô Dữ Sinh mới bước ra. Nghe thấy có tiếng động, Mạc Đình Kiên liền lập tức quay lại.
Thấy Tô Dữ Sinh, anh lạnh lùng nói: “Bên ngoài mọi người đều đồn nhau về danh tiếng và năng lực của ngài Tô đây, thế nhưng bây giờ để đạt được mục đích của mình ông sẵn sàng đi đe dọa một người phụ nữ. Ông đã bị người khác nắm được điểm yếu, hay nói cách khác, ông không còn thích hợp với vị trí hiện tại của mình nữa?”
Tô Dữ Sinh vừa bị Hạ Diệp Chi từ chối điều kiện, và bây giờ còn bị Mạc Đình Kiên chế giễu, ông ta bắt đầu tức giận.
“Nếu không phải vì cậu thì con gái tôi đã không trở thành bộ dạng như hôm nay.” Đối với Tô Dữ Sinh thì Tô Miên trở nên như bây giờ, tất cả đều do Mạc Đình Kiên gây ra.
Mạc Đình Kiên cười đáp: “Tô Miên là con gái ông chứ không phải con gái tôi. Cô ấy tại sao lại trở nên như vậy, có lẽ ông nên hỏi chính bản thân mình mới phải.”
Tô Dữ Sinh tức giận không nói được gì.
Một đoạn video quay Tô Miên cầm dao găm trong nhà hàng đã được đăng tải lên mạng, mọi người đều thấy rằng Tô Miên định giết Hạ Diệp Chi. Nếu video đó không được đăng tải thì Tô Dữ Sinh cũng không cần phải tìm đến Hạ Diệp Chi để giải quyết vấn đề.
“Hạ Diệp Chi là người phụ nữ của tôi, Mạc Hạ là con gái tôi, tốt nhất ông đừng động vào họ, nếu không…” Mạc Đình Kiên nói đến đây thì dừng lại, anh cười khẩy rồi quay người ra khỏi phòng.
Tô Dữ Sinh từ trước tới nay chưa từng bị ai đe dọa như vậy bao giờ. Ông ta vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì Mạc Đình Kiên. Thân phận của Mạc Đình Kiên rất phức tạp nên ông ta sẽ không thể hành động một cách lộ liễu. Ông ta biết rằng động đến Mạc Đình Kiên không dễ dàng.
Tô Dữ Sinh cũng biết rõ nếu ông ta làm phật ý Mạc Đình Kiên, anh cũng sẽ không để yên. Cùng lúc đó cũng sẽ có nhiều kẻ bất mãn gây bất lợi cho ông ta. Ông ta không muốn Tô Miên phải ngồi tù, nhưng so cô với sự nghiệp thì ông ta lại không dám đánh cươc với danh tiếng và tiền đồ của mình.
*
Hạ Diệp Chi đi du lịch nước ngoài với Mạc Hạ, Cố Tri Dân cũng đến tiễn. Nói trắng ra thì Cố Tri Dân chủ yếu là muốn đến tiễn Thẩm Lệ bởi lần này cô ấy cũng đi cùng với Hạ Diệp Chi. Sau khi đưa ba người họ vào khu vực kiểm tra an ninh thì anh quay về. Đi chưa được vài bước thì anh nhìn thấy Mạc Đình Kiên.