Cố Tri Dân nghe thấy Hạ Diệp Chi nói như vậy, nhất thời không nói gì.
Một lát sau, anh mới nói: “Nhưng nếu Đình Kiên cứ không xuất hiện, thì cũng nên có một người đi Mạc thị chủ trì đại cục chứ.”
“Vậy hãy tìm anh ấy trở về.” Ánh mắt Hạ Diệp Chi đầy kiên định.
Cố Tri Dân không nói thêm nữa.
*
Đến cửa chung cư, Cố Tri Dân và Hạ Diệp Chi cùng tới nhà Thẩm Lệ.
Vì lúc trước chân Thẩm Lệ bị thương, nên vẫn khá rảnh rỗi.
Khi hai người tới chỗ Thẩm Lệ, Thẩm Lệ đang nấu mì cho Mạc Hạ ăn.
Ngoài mì, Thẩm Lệ cũng không biết nấu món khác.
Có lẽ Mạc Hạ cũng đã đói bụng, nó đứng ở cửa bếp ngóng ăn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Thẩm Lệ đi ra mở cửa, nhìn thấy Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân, cô thoáng ngạc nhiên.
Thẩm Lệ thu hồi ánh mắt, nói: “Hai người đi vào trước đã.”
Hạ Diệp Chi vừa vào cửa, đã nhìn thấy Mạc Hạ đứng ở góc tường, một tay vịn tường, ngoẹo đầu nhìn ra cửa.
Khi nó nhìn thấy Hạ Diệp Chi, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Hạ Diệp Chi cười gọi một tiếng: “Hạ Hạ.”
Mạc Hạ lập tức chạy về phía Hạ Diệp Chi, nhào vào ngực cô.
Hạ Diệp Chi xoay người bế Mạc Hạ lên.
Thẩm Lệ lườm Cố Tri Dân, không để ý tới anh ta, nói với Hạ Diệp Chi: “Tớ đang định nấu mì cho Hạ Hạ ăn.”
Hạ Diệp Chi nói với Mạc Hạ hai câu, rồi đi vào bếp nhìn thoáng qua, cầm tạp dề chuẩn bị cơm tối.
Thẩm Lệ đã nấu mì rồi, Hạ Diệp Chi tìm ít thịt bò, làm nước sốt.
Bữa tối mấy người ăn một chút mì sốt thịt bò.
Ăn xong cơm tối, Cố Tri Dân chơi với Mạc Hạ một lát rồi rời đi.
Mấy ngày nay, anh không chỉ gấp rút tìm Mạc Đình Kiên, mà còn bận việc của Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải và Kim Hải.
Còn có rất nhiều chuyện cần anh quay về xử lý.
Tiễn Cố Tri Dân xong, Thẩm Lệ hỏi Hạ Diệp Chi hôm nay đi hiện trường có phát hiện gì không.
Hạ Diệp Chi lắc đầu.
Thẩm Lệ trầm tư một lát, hỏi: “Địa hình hiện trường tai nạn thế nào? Sao một người sống sờ sờ rơi xuống lại biến mất không thấy tăm tích, sống phải thấy người, chết phải thấy xác chứ.”
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Vậy cũng chỉ có thể gọi là mất tích mà thôi.
Nhưng việc Mạc Đình Kiên mất tích sẽ dẫn tới hậu quả mà người bình thường không thể giải quyết nổi.
“Đúng vậy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Hạ Diệp Chi cũng tin Mạc Đình Kiên nhất định còn sống.
Hạ Diệp Chi nói xong lại hỏi: “Bên phía người đại diện của cậu có tin tức gì không?”
Hạ Diệp Chi quyết định tìm nữ giúp việc chăm sóc Mạc Hạ, người đại diện của Thẩm Lệ giao thiệp khá rộng, nên cô bảo người đại diện của cô ấy hỗ trợ tìm người.
“Cô ấy nói đã tìm được mấy người rồi, đến lúc đó cậu hãy tới gặp thử rồi chọn một người.”
“Được, làm phiền cậu rồi.”
*
Hôm sau.
Thẩm Lệ cùng với Hạ Diệp Chi đi gặp mấy nữ giúp việc mà người đại diện của cô tìm giúp.
Sau khi gặp, Hạ Diệp Chi chưa hài lòng lắm.
Lúc trở về, cô nhận được điện thoại của Thời Dũng.
Hạ Diệp Chi tưởng Thời Dũng gọi điện thoại cho mình để nói về chuyện Mạc Đình Kiên.
Nhưng Thời Dũng lại hỏi việc cô tìm nữ giúp việc.
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Sao anh biết tôi muốn tìm nữ giúp việc?”
Thời Dũng dừng một chút, nói: “Tôi nghe tổng giám đốc Cố nói.”
Bây giờ Thẩm Lệ là nghệ sĩ của Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, người đại diện của cô ấy giúp Hạ Diệp Chi tìm nữ giúp việc, nên Cố Tri Dân biết chuyện này cũng là bình thường.
Sau khi nghĩ kỹ chuyện này, Hạ Diệp Chi nói: “Đúng.”
“Trước khi tôi và vợ ly hôn, đã từng thuê một nữ giúp việc để chăm sóc con, tôi thấy khá yên tâm, nếu cô tin tôi, tôi có thể cho cô cách thức liên lạc với người đó.”
Giọng điệu Thời Dũng ngữ hết sức chân thành, Hạ Diệp Chi không có lý do gì để từ chối: “Được.”