Những lời của Hạ Diệp Chi không những không làm cho các phóng viên ngưng chủ đề này lại mà còn khiến họ tiếp tục chất vấn: “Tôi nghĩ đây cũng là vấn đề của nhà họ Mạc, nhà họ Mạc hiện tại do cô Hạ đây quản lý, chúng tôi chỉ muốn được giải thích một vài nguyên nhân mà thôi.
Hạ Diệp Chi nói: “Đây là vấn đề cá nhân nên thứ cho tôi không thể trả lời.”
Gã phóng viên đó còn muốn hỏi thêm nhưng Thời Dũng đã cử cấp dưới lôi gã đó đi.
Nhà họ Mạc là cánh chim đầu đàn của cộng đồng kinh doanh, cho dù hiện tại Mạc Đình Kiên đã mất tích, nhưng địa vị vẫn còn đó, đâu phải là nơi để một phóng viên lắt choắt muốn làm càn thế nào cũng được.
Những phóng viên còn lại chỉ hỏi một vài vấn đề theo lẽ thường.
Buổi họp báo hôm nay tương đối thuận lợi.
Sau khi được biên tập lại thì cuốn video về buổi họp báo này sẽ được phát trên sóng truyền hình,
Một khi video này được phát ra nhất định sẽ làm dấy lên một cuộc thảo luận sôi nổi trong giới quần chúng hóng chuyện.
Nhưng Hạ Diệp Chi không quan tâm đến những chuyện này.
*
Hạ Diệp Chi về nhà sau khi kết thúc buổi họp báo, vừa về đến nơi cô đã thấy Thẩm Lệ đang đứng chắn trước của nhà mình.
Thẩm còn khoanh tay, cười nói: “Tổng giám đốc Hạ hôm nay rạng rỡ quá nhỉ.”
Hạ Diệp Chi biết, Thẩm Lệ đang tức giận vì Hạ Diệp Chi không nói cho cô ấy biết chuyện này.
Máy ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, còn Thẩm Lệ thì phải quay hình quảng cáo nên chưa kịp nói cho cô ấy biết.
Kể từ khi bị thương ở chân, Thẩm Lệ đã giảm bớt lượng công việc lại, cô chỉ nhận một vài hợp đồng tương đối nhẹ nhàng.
Hạ Diệp Chi gật gù rồi nghiêm túc nói: “Vẫn khỏe chứ, suýt chút nữa, tớ đã trở thành bà chủ của cậu rồi.”
Theo như lời của Thời Dũng thì tất cả tài sản do Mạc Đình Kiên đứng tên đều là của Hạ Diệp Chi.
Có điều Mạc Đình Kiên đã giao tập đoàn truyền thông Thịnh Hải lại cho Cố Tri Dân, nếu không cô đã thật sự trở thành bà chủ của Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rồi.
Thẩm Lệ giận dỗi trừng mắt nhìn cô, rồi chậc lưỡi: “Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không thèm nói một tiếng, lúc xem tin tức, tớ đã sợ chết khiếp.”
“Vào nhà đi đã.” Hạ Diệp Chi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Thẩm Lệ cũng đi theo cô vào nhà.
Thẩm Lệ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vì có Mạc Hạ ở nhà nên cô chỉ có thể kềm chế, đợi lát nữa mới nói đến những chuyện này.
Mạc Hạ rất vui khi thấy Hạ Diệp Chi về nhà.
Trên đường Hạ Diệp Chi đã mua cho Mạc Hạ một chiếc bánh ga-tô nhỏ.
Cô ôm Mạc Hạ, nhìn Mạc Hạ ăn hết banash ga tôi rồi mới để Mạc Hạ tự chơi một mình.
Mạc Hạ đi rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhưng Thẩm Lệ lại không tiêp tục chủ đề về buổi họp báo mà lại nói sang chuyện khác.
“Hôm nay, tớ đã đến bệnh viện kiểm tra, cậu đoán xem tớ đã gặp ai?” Thẩm Lệ thần thần bí bí hỏi Hạ Diệp Chi với vẻ mặt mong chờ “Cậu mau hỏi tớ người đó là ai đi.”
Hạ Diệp Chi phối hợp hỏi: “Ai?”
Thẩm Lệ liền trả lời: “Người nhà họ Hạ!”
Hạ Diệp Chi nhìn cô: “Hả?”
Cô chẳng có hứng thú gì với chuyện này nhưng thấy, giọng điệu của Thẩm Lệ có vẻ thích thú nên Hạ Diệp Chi lại nói: “Ông lão nhà họ Hạ lúc trước bệnh cũng nặng nên bọn họ thường đến bệnh viện cũng là chuyện thường tình ấy mà.”
“Không phải!” Thẩm Lệ nói: “Tớ đã hỏi thăm rồi, bọn họ đến bệnh viện để thăm một bệnh nhân nữ, nghe nói bệnh rất nặng, đã vậy còn là một căn bệnh quái lạ nữa.”
Hạ Diệp Chi hơi biến sắc.
Người nhà họ Hạ đều chẳng phải loại người tốt bụng gì cho cam.
Bọn họ không thể vô duyên vô cớ tử tế với một bệnh nhân không liên quan gì đến bọn họ cả.
Có thể đến bệnh viện nhiều lần như vậy cho thấy bệnh nhận này đối với họ mà nói rất quan trọng.
Nhưng ai là người có thể khiến nhà họ Hạ coi trọng như vậy chứ?
Chỉ có thể là một người.
Đó chính là, Hạ Hương Thảo.
Thẩm Lệ quan sát sắc mặt của Hạ Diệp Chi cũng biết cô đã đoán ra người đó là ai, Thẩm Lệ hỏi cô: “Cậu đoán người đó là ai?”