Hạ Diệp Chi tin Thời Dũng không nói dối.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh mở ra xem bên trong là thứ gì?”
“Tôi gọi bảo vệ lên đây mở nó ra.” Đột nhiên Thời Dũng dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc giống như gói hàng Hạ Diệp Chi sắp mở ra không phải hàng chuyển phát nhanh, mà là thuốc nổ.
“Anh không cần gọi bảo vệ đâu.” Hạ Diệp Chi trực tiếp bác bỏ lời đề nghị của Thời Dũng.
“Nhưng tổng giám đốc Hạ…”
Thời Dũng vẫn muốn nói điều gì đó nhưng Hạ Diệp Chi không muốn nghe anh ta nói tiếp, cô vòng qua người Thời Dũng, trở về văn phòng trước.
Cô đi tới trước phòng làm việc, cầm gói hàng đó quan sát một lúc, sau đó cúi người tìm dao, mở gói hàng ra.
Gói hàng được bọc rất cẩn thận, cô đã mở một lớp ngoài nhưng bên trong vẫn còn một lớp nữa.
Thời Dũng nhíu mày đứng bên cạnh nhìn Hạ Diệp Chi mở gói hàng, anh không nhịn được lên tiếng: “Hay để tôi mở cho.”
“Không cần đâu.”
Hạ Diệp Chi không ngẩng đầu lên.
Khi mở lớp cuối cùng, bên trong đã lộ một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Hạ Diệp Chi rất quen chiếc hộp này.
Đây chính là hộp bút máy bảo bối của Mạc Đình Kiên năm đó, anh còn để nó trong két sắt rồi khóa lại.
Hạ Diệp Chi đại biến, nhanh chóng mở hộp ra, quả nhiên trong đó có đặt cây bút máy năm đó.
Ký hiệu của nhà sản xuất đã cũ đến mức không thể nhìn ra.
Bên dưới bút máy có một tờ giấy nhỏ, phía trên là một chuỗi địa chỉ vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ.
Thời Dũng cũng chú ý đến vẻ mặt biến hóa của Hạ Diệp Chi, ánh mắt rơi trên cây bút máy trong tay Hạ Diệp Chi.
Thời Dũng cũng biết cây bút này.
Vẻ mặt Thời Dũng vui mừng nói: “Là cậu chủ!”
Hạ Diệp Chi nghĩ đến điều gì đó, đóng nắp hộp lại, cầm chiếc hộp nhanh chóng xông ra ngoài văn phòng.
Cô ra khỏi Mạc thị, tìm kiếm bóng dáng Mạc Đình Kiên ở xung quanh.
Nhưng ngoài người đi đường thì không hề có bóng dáng Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng hiểu rõ, khi thấy Hạ Diệp Chi chạy ra ngoài anh cũng theo sát phía sau, còn gọi bảo vệ tới dò hỏi có thấy người nào khả nghi không.
Sau khi tìm kiếm một vòng, không hề có dấu vết Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi đứng bên đường, vẻ mặt có chút hồn bay phách tán.
Thời Dũng đi tới, thấp giọng nói: “Chúng tôi không tìm thấy người.”
“Các anh không tìm được đâu.” Hạ Diệp Chi khẽ thở dài, giọng điệu cũng rất nhẹ: “Mạc Đình Kiên đưa thứ này tới chỉ muốn báo tin bình an thôi, nếu anh ấy muốn gặp chúng ta, chắc chắn sẽ xuất hiện trong văn phòng, chứ không lén lút để thứ này xuống rồi đi như vậy. Anh ấy…”
Hạ Diệp Chi nghĩ đến địa chỉ mà Mạc Đình Kiên đã lưu lại trên giấy.
Mạc Đình Kiên bảo cô tới địa chỉ đó tìm anh sao?
Nhưng địa chỉ đó có gì đặc biệt sao?
Hạ Diệp Chi trở về văn phòng, lấy tờ giấy có ghi địa chỉ ra xem.
Cô phát hiện dưới góc bên phải có mấy chữ và con số không được bắt mắt: 6PM.
PM? Là chỉ buổi chiều sao?
6 giờ chiều sao?
Là 6 giờ chiều nay hay 6 giờ chiều mai? Hay là 6 giờ chiều mốt?
*
Hôm nay cô vẫn bận rộn như vậy.
Càng đến gần 6 giờ chiều, trong lòng Hạ Diệp Chi càng hốt hoảng.
Lúc mở cuộc họp, cô đã thất thần nhiều lần.
“Tổng giám đốc Hạ, có phải cô không khỏe không?” Thời Dũng tranh thủ hỏi cô.
Hạ Diệp Chi đưa tờ giấy trong hộp bút máy cho Thời Dũng.
Thời Dũng cũng nhận ra đó là chữ của Mạc Đình Kiên.
“Tan làm tôi muốn tới đó xem sao.” Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói.
Thời Dũng hỏi cô: “Vậy tôi đưa cô tới đó nhé?”
“Ừm.”
Tan làm, Hạ Diệp Chi và Thời Dũng cùng nhau đi tới địa chỉ viết trên tờ giấy đó.