Không biết Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì, vẻ mặt vẫn u ám giống như đang do dự.
Hạ Diệp Chi nhớ tới dì Trần vẫn ở trong nhà, giờ Mạc Đình Kiên đang trong tình trạng mất tích, anh vẫn luôn không lộ diện, không muốn cho người khác biết tung tích của anh.
Nghĩ tới điều này, cô ngước mắt lên nhìn Mạc Đình Kiên: “Chắc anh biết rõ tôi ở tầng mấy, nửa tiếng sau anh hãy đi lên. Nếu anh không lên… vậy thì tự mình lo liệu đi.”
Nói xong, cô nhấn nút đóng cửa thang máy.
Cửa thang máy từ từ khép lại, Hạ Diệp Chi dán lên tường, vẻ mặt bừng tỉnh.
Từ khi cô đoán được Mạc Đình Kiên không xảy ra chuyện, cô đã nghĩ tới Mạc Đình Kiên sẽ đến tìm cô, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Giờ gặp lại Mạc Đình Kiên, trong lòng cô rất phức tạp.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, thật khó để nói trong lòng cô nghĩ gì về Mạc Đình Kiên.
Cô không biết mình yêu hay hận.
Cô chỉ muốn chuyện này mau chóng trôi qua, trở lại quỹ đạo ngày thường.
Còn chuyện tìm đáp án, chỉ có thể giao cho thời gian.
Thời gian là người quyết định sáng suốt nhất, là đáp án chính xác nhất về những vấn đề nan giải.
Đến tầng của cô, cửa thang máy tự động mở ra.
Hạ Diệp Chi ra khỏi thang máy, khôi phục lại cảm xúc của mình rồi đi tới trước cửa.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười giống như ngày thường: “Hạ Hạ, mẹ đã về rồi!”
Mạc Hạ chạy bạch bạch bạch ra ngoài: “Mẹ ơi!”
“Hạ Hạ, cháu chạy chậm một chút!” Dì Trần đi theo sau.
Hạ Diệp Chi bế Mạc Hạ lên, gật đầu với dì Trần, rồi cúi đầu hỏi Mạc Hạ: “Con đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, cô bé nói muốn đợi cô cùng ăn.” Dì Trần chủ động lên tiếng trả lời giúp Mạc Hạ.
Mạc Hạ cũng lắc đầu: “Con đợi mẹ cùng ăn.”
Hạ Diệp Chi xoa đầu Mạc Hạ, bế cô bé tới trước bàn ăn.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, cô giống như lơ đãng nói: “Dì Trần, từ khi dì đến chỗ tôi vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi đúng không? Đúng lúc ngày mai tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi không tới công ty, dì có thể về nhà xem sao.”
Dì Trần nghe vậy thì cười gật đầu: “Cũng được, sáng sớm ngày mai tôi… Sáng mai làm phiền cô rồi, nếu không thì tôi đợi hai người ăn xong, thu dọn bàn ăn rồi đi.”
“Không cần đâu, chúng tôi ăn rất chậm, tôi sẽ thu dọn bàn ăn. Dì trở về sớm một chút sẽ an toàn hơn, tôi giúp dì gọi taxi.”
Dì Trần rất khách khí nói: “Ôi, không cần đâu…”
“Không sao, tôi đã gọi xong rồi, taxi sẽ tới rất nhanh, giờ dì có thể đi rồi, tôi sẽ tiễn dì.”Hạ Diệp Chi đặt điện thoại xuống nói.
“Cảm ơn cô Hạ, cô thật tốt…” Dì Trần cảm kích nói rồi thu dọn đồ đạc.
Bà chỉ trở về một ngày, căn bản không cần thu dọn đồ gì, nên rời đi rất nhanh.
Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ tiễn dì Trần ra ngoài, nhìn bà ấy bước vào thang máy thì cô dẫn Mạc Hạ về nhà.
Lúc đóng cửa, Hạ Diệp Chi ngừng một lúc, không đóng cửa chặt.
Từ lúc cô trở về đến giờ đã gần nửa tiếng rồi, nếu Mạc Đình Kiên lên đây, có lẽ sẽ đi chuyến thang máy sau.
Vì vậy cô không cần khóa cửa.
Hai mẹ con quay lại bàn ăn, Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Hạ, dịu dàng nói: “Hạ Hạ, lát nữa sẽ có khách tới nhà chúng ta.”
“Chú Ngọc Nam hả mẹ?” Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh: “Lâu rồi chú ấy không tới thăm con.”
Hạ Diệp Chi bật cười: “Chú Ngọc Nam là người lớn, chú ấy phải làm rất nhiều việc, đợi khi nào chú ấy rảnh sẽ đến thăm con.”