Hạ Diệp Chi nói nhiều như vậy, nhưng Mạc Đình Kiên cũng không thay đổi biểu cảm quá nhiều.
Sắc mặt anh bình thản nhìn Hạ Diệp Chi, bình thản đến mức giống như anh chỉ là người đi đường ngang qua.
Rồi Hạ Diệp Chi cũng bình tĩnh lại: “Thật đáng tiếc, nếu như anh có chuyện gì trong tai nạn xe đó, thì tôi đã có thể lấy tiền của tôi đi nuôi người đàn ông khác, muốn ở với ai cũng tùy ý tôi.”
Mạc Đình Kiên vốn không có biểu cảm gì, nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện chút thay đổi.
Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Anh để lại toàn bộ Mạc Thị cho tôi, nghĩ rằng muốn cho tôi hạnh phúc, vậy sao anh không sẵn tìm người ưu tú làm ba của Hạ Hạ luôn, như vậy thì cuộc sống của tôi mới đầy đủ và viễn mãn chứ.”
“Hạ Diệp Chi!”
Giọng của Mạc Đình Kiên nghe có vẻ như anh đang nghiến răng mà nói.
Không cần phải nói, Hạ Diệp Chi cảm thấy hả hê bao nhiêu.
Vì cô cứ tưởng rằng Mạc Đình Kiên sẽ có thể tiếp tục im lặng bình thản như vậy.
Hạ Diệp Chi chậm rãi nói: “Anh nghĩ cho tôi như vậy, thật sự tôi rất cảm động.”
“Cho dù anh không quay về được, thì anh cũng có cách để cho em phải cả đời ở góa vì anh!” Đột nhiên Mạc Đình Kiên nhếch môi cười, nụ cười của anh dưới ánh đèn hiện lên có vẻ chút nham hiểm.
Nghe xong Hạ Diệp Chi có vẻ sửng sốt, rồi sau đó cô vì tức giận mà nhếch mép cười.
Cô thật không biết vì sao Mạc Đình Kiên lại tự tin đến như vậy.
Nhưng theo như cô hiểu con người của Mạc Đình Kiên thì cô cũng biết đích thật anh có khả năng đó.
Giống như trên đời này không có gì là anh không làm được.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hạ Diệp Chi không hề tỏ vẻ thua cuộc: “Anh tự tin như vậy, vậy sao kêu Tạ Ngọc Nam tránh ra làm gì?”
Phút chốc không gian trong phòng chìm trong im lặng.
Hạ Diệp Chi nhắm mắt suy nghĩ: chẳng lẽ…Mạc Đình Kiên thật sự lo lắng cô sẽ nhận lời của Tạ Ngọc Nam sao?
Mạc Đình Kiên im lặng vài giây rồi nói: “Em ngủ đi.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy cảm thấy bất ngờ.
“Anh đến thăm Hạ Hạ chút rồi đi.” Có vẻ như Mạc Đình Kiên hiểu được phản ứng của cô, nói xong anh đứng dậy bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi khẽ nhếch miệng, nhất thời cô không biết nên nói gì.
Cô phát hiện từ lúc Mạc Đình Kiên bước vào đến giờ, hầu như chỉ có cô lên tiếng nói.
Mạc Đình Kiên hầu như không nói gì.
Lần này anh đến có vẻ như không dự định giải thích điều gì với cô, mà giống như chỉ đến để xác nhận xem cô có còn quan tâm anh hay không thôi.
“Kétt”- tiếng mở cửa vang lên, lúc này Hạ Diệp Chi mới giật mình.
Mạc Đình Kiên đã bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi có chút mâu thuẫn tự mình nắm tóc của mình, cô ngồi bần thần trên ghế sô pha lúc lau, sau đó mới đứng dậy bước đến chỗ cửa.
Cô đi tởi cửa rồi lại do dự dừng bước.
Cô đắn đo có nên đi ra ngoài hay không.
Chần chờ vài giây, cô đẩy cửa phòng bước ra rồi đi về hướng phòng của Mạc Hạ.
Cửa phòng của Mạc Hạ không đóng kín hẳn.
Hạ Diệp Chi đi đến cạnh cửa là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Mạc Đình Kiên ngồi ở cạnh giường, cúi đầu nhìn Hạ Hạ đang say giấc ngủ, anh đưa tay kéo mền lại giúp Hạ Hạ, rồi cúi người hôn lên mặt cô bé.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng.
Trong lòng Hạ Diệp Chi có chút dao động, có chút mâu thuẫn, cô xoay người vào bếp rót nước uống.
Cô uống ngụm nước rồi đứng dựa người vào kệ bếp bần thần suy nghĩ.
Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng,
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu đã thấy Mạc Đình Kiên đang đi về hướng cô.
Anh đi thẳng đến trước mặt cô, đưa tay cầm lấy ly nước trên tay cô rồi uống một hơi.
Hạ Diệp Chi ú ớ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Mạc Đình Kiên thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh hỏi: “Em còn uống không?”